Mang Theo Ký Chủ Đi Lưu Lạc

Chương 6: Nha Hoàn của Gia Tộc 2

Trước Sau

break

Bà Lý tức giận đến nghẹn lời, đẩy mạnh Mai Tường Hoa:

“Đồ nghiệt chủng! Mày dám phá của nhà này à, ta đánh chết ngươi!”

Khi bà Lý xông tới, cô nghiêng người né đòn, đồng thời khuỷu tay hất nhẹ những hũ sành xuống sàn.

Một hũ bột mì trắng, thứ chỉ dành riêng cho trưởng tử nhà họ Lý.

Một hũ đậu nành, một hũ ngô nhỏ, cùng hũ muối hiếm.

Tổng cộng chưa đến năm cân, nhưng giờ tất cả đều văng tung tóe khắp nền đất.

Mai Tường Hoa bước qua đống hỗn độn.

Mỡ lợn, đất tro, bột dính đầy dưới chân.

Trong lòng cô nghĩ: "Ta không được ăn thì các người cũng đừng mơ đến."

Tiếng roi vụt, tiếng gào mắng vang lên.

Người trong nhà họ Lý còn đang ngủ cũng bị quấy động, người đầu tiên ra khỏi phòng là Lý lão gia.

“Đủ rồi!” Lão quát, thanh âm tuy không lớn nhưng lại mang theo chút quyền uy.

Bà Lý dừng tay tay, nét mặt vẫn đầy phẫn nộ.

Lý lão gia phất tay áo, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Mai Tường Hoa.

Một lát sau, lão mới trầm giọng hỏi:

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sáng sớm tinh mơ đã ầm ĩ thế này, còn ra thể thống gì nữa!”

Bà Lý tức giận chỉ tay về phía Mai Tường Hoa:

“Lão gia không thấy sao? Con tiện nhân này… Dám hất đổ hết lương thực trong bếp! Muối, bột, đậu, ngô, cái gì cũng văng hết! Nó muốn tạo phản!”

Lý lão gia chau mày, giọng càng lạnh:

“Nếu không phải bà đánh nó, nó có làm đổ không?”

Nghe vậy, bà Lý nhảy dựng lên như bị chọc giận:

“Ta đánh nó? Ta còn chưa dùng đến roi gỗ đâu! Rõ ràng là nó cố ý! Loại bất hiếu vô ơn! Hừ! Cắn tay người nuôi dưỡng mình như chó dại, thứ đáng chết!”

Miệng bà ta phì phò, như thể không phải đang chửi một đứa trẻ, mà là chửi kẻ thù giết cha đoạt chồng vậy.

Mai Tường Hoa cúi đầu, không lên tiếng, nhưng tay lại xoa xoa cánh tay, trông như thể bị đánh đến đau đớn. 

Dù có ai nghi ngờ mà vén áo cô lên kiểm tra, cô cũng chẳng sợ, bởi thương tích trên người Lý Đại Hoa chưa từng lành lặn.

Trong lòng cô thầm nghĩ, bà già họ Lý này đúng là mắng chửi lắm mồm, lời lẽ phong phú đến lạ. 

Mình phải học lấy vài câu, sau này đối phó lũ cặn bã chắc chắn sẽ hữu dụng.

Lão Lý đứng bên nhìn thấy động tác kia của Mai Tường Hoa, trong lòng càng sinh bất mãn với bà Lý. 

Ông càng tin rằng sáng nay, bà ta chẳng vì lý do gì mà đã muốn trút giận lên đầu Đại Hoa.

Cái sự bất mãn ấy, chẳng phải vì bà ta đánh con bé, mà là bởi lúc nãy bà ta dám lớn tiếng với ông.

“Xem kìa! Còn biết giả vờ giả vịt nữa cơ đấy!” 

Vừa nói, bà ta lại vung chổi đuổi theo.

Mai Tường Hoa làm bộ sợ hãi, né người sang một bên, chân đạp trúng một đống bột mì rơi trên đất. 

Nếu không e ngại biểu hiện quá mức, cô đã lăn lộn vài vòng cho thật giống thật.

“Trời ơi là trời! Đồ nghiệt súc này! Lão gia, ông có thấy chưa? Ông nhìn kĩ xem, đứa con gái tốt của ông đã làm cái gì kia kìa?” 

Bà Lý nhào tới, một tay túm lấy Mai Tường Hoa kéo ra, vừa đau lòng vừa giận dữ nhìn đống bột trắng trên đất.

Mai Tường Hoa rụt rè ngẩng đầu, đôi mắt hoe đỏ ướt nước. 

Khéo léo liếc nhìn lão Lý một cái, như muốn lão chứng kiến rõ ràng bộ dạng tủi nhục của mình.

“Con, con không cố ý…” Cô rụt rè cất lời, trong lòng lại thầm khinh bỉ: 

Lý Đại Hoa để lại chút bột này cho ta mà.

Nhưng diễn đến đây thôi, đừng để bản thân buồn nôn đến chết.

Lão Lý đích xác đã thấy hết thảy. 

Nhưng trong mắt hắn, chuyện này vốn dĩ là do Lý thị nổi cơn vô cớ mà ra. 

Bà ta nhất định lại muốn mượn cớ trút giận lên đầu Đại Hoa.

Trong lòng lão đã bắt đầu thấy chán ngán những chuyện lằng nhằng của đàn bà con gái.

Nhìn thấy bộ dáng Lý Đại Hoa sợ đến run rẩy, lão bực bội quát:

“Cút về phòng ngươi đi!”

Tuy trong lòng biết rõ là Lý thị có sai, nhưng lão đường đường là nam nhân. 

Há lại có thể vì vài câu nói, mà làm mất thể diện của chính thê tử mình trước mặt người ngoài?

Mai Tường Hoa khẽ run vai, làm ra vẻ ủy khuất lau lau khóe mắt, không hé một lời phản bác.

Xoay người chạy thẳng về gian phòng nhỏ cô ở, không ngoảnh đầu lại. 

Về đến phòng, cô liền đóng sập cửa, thuận tay cài chặt then gỗ.

Lúc này mới thong thả xoay người, ánh mắt đảo qua bốn phía, lặng lẽ đánh giá kỹ lưỡng nơi cư ngụ tạm thời này.

Nói là phòng, chẳng bằng gọi là gian chứa đồ bỏ không, trong ấy chỉ đặt mấy tấm ván mục làm giường. 

Đến cả bộ chăn màn ra hồn cũng không có, dưới là lớp rơm khô làm đệm, trên phủ chiếc chăn mỏng manh, mỏng đến nỗi tưởng như chỉ cần kéo nhẹ đã rách toạc. 

Điều buồn cười nhất là, tấm chăn kia bẩn đến độ chẳng phân biệt nổi màu sắc ban đầu là gì.

“…”

Chỉ mới nghĩ đến việc bản thân vừa ngồi trên đó một lúc thôi, cô đã cảm thấy cả người ngứa ngáy, da đầu cũng khó chịu như có con gì bò lổm ngổm.

Ngẫm lại, Lý Đại Hoa kia sống được tới từng tuổi ấy, đúng là chứng minh sức sống con người có thể bền bỉ đến nhường nào.

Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gọi:

"Mẫu thân, nước nóng nấu xong chưa? Tướng công con dậy rồi đó!”

Chính là giọng Lưu thị, lời lẽ tuy mềm mỏng nhưng chẳng giấu được ý thúc giục, như thể đã quen sai bảo người khác từ lâu.

Ngay sau đó, liền nghe tiếng bà Lý đầy giận dữ vang lên:

“Làm sao? Còn muốn lão nương hầu hạ các ngươi nữa chắc?”

“Đâu dám ạ?”  

Lưu thị tuy chẳng hiểu vì sao bà cô kiêm mẹ chồng lại đột nhiên nổi giận, nhưng nàng ta cũng chẳng phải kẻ dễ bắt nạt. 

Dù sao thì giờ nhà họ Lưu người cầm quyền chính là phụ thân nàng ta kia mà. 

“Chẳng qua là tướng công đang chờ, con mới ra hỏi một tiếng. Kẻo lại lỡ giờ đến thư đường thì không hay.”

Nói rồi còn cố ý liếc mắt nhìn quanh:

“Tiểu muội đâu rồi? Sao không thấy ra làm việc? Nương à, người đừng nuông chiều muội ấy quá. Nữ nhi chưa gả mà không siêng năng thì sau này chẳng ra sao đâu.”

“Đừng nhắc đến cái thứ tiện nhân ấy trước mặt lão nương! Ngươi muốn có nước nóng thì tự mà đi nhóm lửa lấy!”

Nghe khẩu khí ấy, xem chừng lại là muội tử chọc giận nương rồi. 

Lưu thị khẽ bĩu môi, bụng mang dạ chửa ba tháng mà cứ ưỡn người bước đi như thể đã sắp sinh, bộ dạng hết sức oai vệ. 

Nàng ta đi thẳng đến gian tạp phòng, chẳng buồn gõ cửa, cất giọng lanh lảnh ngay trước cửa:

“Ta nói này muội muội, trong nhà đâu nuôi người nhàn rỗi. Nữ nhi chưa gả thì càng phải siêng năng, chớ có học thói biếng nhác.”

Mai Tường Hoa ngồi bên trong như đang xem tuồng, chẳng thèm đáp lại nửa lời.

Lưu thị thấy trong phòng yên lặng, thần sắc thoáng hiện chút khó chịu, giọng nói cũng thêm vài phần bực bội:

“Muội có nghe thấy tẩu tử đang nói hay không?”

Lưu thị tự nhận mình là vợ của người đọc sách, nói năng sao có thể thô tục như bà bà chua ngoa.

càng phải giữ vẻ đoan trang, dịu dàng như thê tử của tú tài trong làng. 

Bởi vậy dù trong lòng nổi giận, cũng ráng nén xuống.

Chỉ là, Mai Tường Hoa vẫn không hé môi. 

Có những kẻ, ngươi càng để tâm, họ càng được đà làm càn.

“Bộp! Bộp! Bộp!”

Lưu thị rốt cuộc vẫn không nhịn được, giơ tay đập mạnh lên cánh cửa gỗ mục nát.

Xem ra, chút đồ ăn trong bếp vẫn chưa đủ khiến đám người này đau lòng.

Quả nhiên là có vốn liếng mới dám nuôi người đọc sách.

Phải rồi… 

Chi bằng lát nữa ghé xem thử trong phòng của lão Lý và bà Lý xem sao. 

Đồ ăn thức uống trong nhà, đều cất ở nơi ấy cả.

Đừng bảo cô là ăn trộm, chẳng qua chỉ là lấy lại phần nên thuộc về mình. 

Một cái mạng đổi chút cơm áo, nào có gì sai?

Huống hồ cô cũng muốn thử xem, nếu tự ý lấy bạc không nằm trong phần công việc, liệu có xảy ra chuyện gì bất thường hay không.

Nghĩ đến đó, Mai Tường Hoa quay đầu nhìn về phía cánh cửa. 

Tiếng đập đã dừng, chỉ còn tiếng mắng nhiếc của Lưu thị mơ hồ vẳng xa.

Cô khẽ hừ lạnh một tiếng.

Kẻ trong bụng Lưu thị kia, cũng là một kẻ từng giẫm đạp lên sinh mạng của Lý Đại Hoa.

Phải biết rằng, đứa trẻ kia vốn là do một tay Lý Đại Hoa nuôi lớn đến khi xuất giá.

Nào ngờ trời sinh tâm địa hiểm độc, gây chuyện xong liền đổ hết lên đầu người đã chăm mình. 

Vì vậy mà Lý Đại Hoa không ít lần phải chịu đòn roi oan ức.

Đến khi Lý Đại Hoa qua đời, nàng ta chẳng hề thương xót, ngược lại còn hỏi Lưu thị một câu đầy mỉa mai: 

“Vậy sau này, ai sẽ thay con gánh họa nữa đây?” 

Xem ra cái tâm độc ác và sự ích kỷ kia là di truyền từ cha mẹ không sai.

Mai Tường Hoa vẫn không bước ra khỏi phòng, dĩ nhiên cơm cũng chẳng ai đưa đến. 

Chờ đến khi cả nhà ăn xong, lão Lý mang theo nhị ca cùng tam ca ra đồng làm ruộng. 

Bà lão thì đi theo đại ca tới học đường, miệng thì nói lo lắng cho đứa con trai đã hai mươi tư tuổi, sợ nó ra ngoài gặp chuyện chẳng lành.

Những nữ nhân khác trong nhà cũng lần lượt ra khỏi cửa kẻ đi giặt áo, người cắt cỏ cho heo, tiện thể ngồi lại tám chuyện.

Việc giặt giũ, cắt cỏ vốn là phần của hai nàng dâu nhị phòng và tam phòng. 

Các nàng còn mang theo hài tử bên mình, tránh cho chúng ở lại bị nhà đại phòng bắt nạt.

Còn đại phòng thì thong dong đi khắp thôn, tìm người buôn chuyện. 

Vừa khéo sáng nay mẹ chồng và tiểu cô cãi vã một phen, đúng lúc có chuyện hay để đem ra nói cho đỡ buồn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc