Thiết Đản vừa ra khỏi phòng, mắt đã láo liên tìm Vân Thiên Bảo. Vừa thấy hắn ta, hắn liền chạy tới.
Mười mấy ngày không gặp, tình cảm huynh đệ khó tránh khỏi phai nhạt, hắn phải thân thiết lại với Vân Thiên Bảo một phen mới được!
“Đại ca, huynh về rồi à? Đệ nhớ huynh chết đi được!”
Thiết Đản vô cùng “niềm nở” khoác tay lên vai đối phương, ra vẻ huynh đệ tốt thật sự. Chỉ có Vân Thiên Bảo tự biết, trong lòng hắn ta đang vô cùng sợ hãi. Thậm chí ngay khoảnh khắc cánh tay kia khoác lên vai, hắn ta đã bất giác run lên.
Đừng thấy Thiết Đản nhỏ hơn hắn ta một tuổi, nhưng vóc dáng lại không hề thua kém, thậm chí thân hình còn vạm vỡ hơn hắn ta.
Một người quanh năm ở thư viện đọc sách, một người gần như ngày nào cũng chạy nhảy trong núi, dĩ nhiên thân thể Thiết Đản cường tráng hơn. Hơn nữa, tuy Tiền thị và Vân Thịnh Trạch thương con gái, nhưng cũng không hề bỏ bê con trai.
Về chuyện ăn uống, họ thà mình ăn ít đi một chút, cũng phải để con cái được ăn no.
Trong thời đại nghèo khó này, gần như nhà nào cũng không đủ ăn, thậm chí có nhà một ngày chỉ ăn một bữa. Nhưng hai vợ chồng họ bằng chính bản lĩnh của mình, đã lo cho hai đứa con ngày ba bữa, bữa nào cũng no đủ.
Nhà họ Vân cũng chỉ ăn ngày hai bữa, bữa còn lại, vợ chồng họ tự tìm cách. Thỉnh thoảng còn được ăn thịt.
Vân Thiên Bảo tuy được cưng chiều, nhưng điều kiện của nhà họ Vân cũng chỉ có vậy. Thêm vào đó, tiêu chuẩn thẩm mỹ thời này chuộng vẻ mảnh mai, không chỉ đối với nữ nhân mà cả nam nhân cũng bị ràng buộc.
Vân Thiên Bảo năm nay đã mười một tuổi, sớm đã có ý thức về vinh nhục, hắn ta tuyệt đối không cho phép mình mập lên nữa.
Những người khác dĩ nhiên không biết chuyện giữa hai huynh đệ họ, chỉ nghĩ rằng quan hệ của chúng thật sự rất tốt. Lúc nhỏ, không phải Vân Thiên Bảo chưa từng mách lẻo. Kết quả thì sao?
Thiết Đản là vua trẻ con trong thôn.
Kết cục là hắn ta bị Thiết Đản cùng đám trẻ trong thôn đánh cho một trận tơi bời. Từ sau lần đó, hắn ta đã ngoan ngoãn hơn nhiều. Dù ở trước mặt người khác có hống hách đến đâu, nhưng khi đứng trước mặt Thiết Đản, hắn ta lại hiền như con cút.
Sau khi “tiễn” Vân Thiên Bảo vào phòng, Thiết Đản lập tức buông hắn ta ra và đứng cách xa một khoảng.
“Đại ca à, lần này về có mang theo thứ gì ngon không? Đệ ở nhà khổ quá, chẳng có gì ăn, cũng chẳng có gì uống...”
Vân Thiên Bảo thầm oán, lúc nói câu này, ngươi có thể lau vết dầu trên miệng trước được không? Dĩ nhiên hắn ta không dám lên tiếng, vội vàng đưa hòm sách của mình qua. Hắn ta cũng muốn tự mình lấy đồ ra lắm, nhưng sợ đối phương nghĩ mình giấu giếm.
Thiết Đản chẳng khách sáo, “ào” một tiếng, đổ hết đồ trong hòm sách ra đất. Một gói giấy dầu xuất hiện trong tầm mắt nó. Hắn nhặt lên, mở ra xem, rồi “chậc” một tiếng.
“Đại ca, phụ mẫu huynh đối xử với huynh tốt thật đấy! Lại còn mua thứ ngon thế này cho huynh! Bánh hoa quế này chắc đắt lắm nhỉ?”
Loại bánh này trông tinh xảo hơn hẳn, vừa nhìn đã biết không phải loại bánh thông thường bán ở tiệm bánh trên trấn.
“Cái... cái đó không phải mua, là do Châu Nhi cứu một vị quý nhân, quý nhân tặng bánh cho Châu Nhi. Phụ mẫu thấy ta học hành vất vả, nên đưa cho ta bồi bổ, ta chưa động đến một miếng nào.”
Thiết Đản nhướng mày.
“Quý nhân à? Quý nhân thế nào? Đã là quý nhân thì chắc không chỉ tặng mỗi bánh ngọt đâu nhỉ? Đại ca, ta đang để ý một cây trâm cài tóc, muốn mua tặng Yên Yên làm quà. Nhưng huynh biết đấy, ông bà nội thiên vị quá, trong tay ta chẳng có đồng bạc nào cả!”
Vân Thiên Bảo sao lại không hiểu ý hắn? Đối với người khác, hắn ta có thể giở trò ma mãnh, nhưng với người đường đệ này thì hắn ta chịu thua.
“Quý nhân còn... còn cho năm mươi lạng bạc, bị phụ thân ta giấu đi rồi. Nhưng bây giờ ta cũng không có trong tay, nhị đệ có thể đợi một chút được không? Lát nữa, ta sẽ nói với phụ thân là muốn mua sách, đến khi có bạc sẽ đưa cho đệ.”
Thiết Đản trầm ngâm một lúc, ngay khi Vân Thiên Bảo tưởng hắn không đồng ý, hắn liền lên tiếng.
“Hai lạng bạc! Ít hơn không được!”
Thiết Đản dĩ nhiên muốn nhiều bạc hơn! Nhưng hắn cũng biết, một lúc đòi quá nhiều chắc chắn là không thể. Hắn có thể từ từ mà làm. Chỉ cần Vân Thiên Bảo không chạy, hắn còn lo không moi được tiền sao?
Tim Vân Thiên Bảo run lên. Đúng là dám nghĩ! Một tháng hắn ta chỉ được một trăm văn tiền tiêu vặt, vậy mà hắn mở miệng đòi những hai lạng bạc. Sao không lên trời luôn đi?
Nhưng hắn ta nào dám phản bác!
Hắn ta nghiến răng nói: “Thành giao!”