Tuy nhiên, sau khi Tiền thị về làm dâu, họ mới phát hiện thu nhập của cả nhà đã giảm đi rất nhiều so với trước. Tiền thị không ưa nổi cái đại gia đình này, họ chẳng coi Vân Thịnh Trạch ra gì, chỉ biết bắt ông làm việc. Bởi vậy, bà không ngừng thổi gió bên tai Vân Thịnh Trạch, khuyên ông phải nghĩ cho gia đình nhỏ của mình.
May mà Vân Thịnh Trạch cũng không phải kẻ ngốc thật. Trước kia không quan tâm là vì ông chỉ có một mình, sống thế nào cũng được. Bây giờ đã có vợ con, ông đương nhiên phải lo cho tổ ấm của mình. Ông sẽ không ngốc đến mức tự mình kiếm tiền rồi lại để người khác tiêu hết.
Bởi vậy, từ chỗ dăm ba ngày lại bẫy được con mồi, nay cả tháng ông mới có được một hai lần. Thực ra, ông vẫn đi săn như thường, chỉ là săn được gì đều lén mang ra phủ huyện bán cả rồi. Số bạc kiếm được, ông đều giấu làm của riêng, thỉnh thoảng lại dùng để bồi bổ cho vợ con. Nếu ngày trước trên đường chạy nạn không gặp phải cướp, có lẽ trong tay họ vẫn còn rủng rỉnh bạc tiền. Con gái của họ có lẽ đã không đến nỗi phải chết.
Nhà tam phòng của nhà họ Vân là Vân Thịnh Hoằng, lấy vợ là Lý thị, hai người có với nhau hai con trai. Con trai lớn là Vân Thiên Trí, tên thường gọi Ngưu Đản, tám tuổi; con trai út là Vân Thiên Nhân, tên thường gọi Thạch Đản, sáu tuổi.
Là con trai út của Vân lão bà tử, Vân Thịnh Hoằng dĩ nhiên rất được hai vợ chồng già yêu chiều. Nhưng lúc cần bóc lột, hai ông bà vẫn bóc lột như thường. Trong lòng họ, ở nhà họ Vân này không một ai có thể vượt qua được Vân Thịnh Minh.
Có lẽ họ cho rằng, người có thể phụng dưỡng họ lúc tuổi già, chỉ có gia đình con trai cả mà thôi.
Vân Thịnh Hoằng là người thật thà, nương tử Lý thị mà ông cưới về lại càng thật thà hơn. Lý thị chính là người mà Vân lão bà tử đã đích thân lựa chọn trong cả ngàn người mới tìm được một nàng dâu như ý. Cũng chỉ vì lo trong nhà có thêm một Tiền thị thứ hai, khi đó sẽ chẳng còn ai nai lưng ra cống hiến cho đại phòng nữa.
Người con thứ tư của nhà họ Vân là Vân Hà Hoa, đã bị lạc mất trên đường chạy nạn. Đừng thấy nàng là con gái út mà nghĩ sẽ được hai vợ chồng già nhà họ Vân yêu thương.
Không chỉ vì hai ông bà trọng nam khinh nữ, mà còn vì trên mặt Vân Hà Hoa có một vết bớt. Họ cho rằng vết bớt đó là điềm gở, nên đương nhiên Vân Hà Hoa cũng là kẻ xui xẻo.
Lúc Vân Hà Hoa còn ở nhà, nếu không nhờ có Vân Thịnh Trạch chăm sóc, e là nàng đã chết đói từ lâu rồi!
...
Thấy không thể nói lý với hệ thống vô dụng này, Vân Yên bèn mặc kệ nó. Mắt không thấy, lòng không phiền.
Đang lúc nàng định ngồi dậy khỏi giường, Tiền thị và Vân Thịnh Trạch bưng hai bát canh gà lớn đi vào. Theo sau là Thiết Đản, trong tay còn cầm hai quả trứng gà vừa nướng xong.
Tiền thị nói: “Bảo bối, con tỉnh rồi à? Vừa hay, mau uống canh gà lúc nóng đi!”
Thiết Đản nhanh chân hơn, đặt chiếc bàn nhỏ lên giường rồi đỡ Vân Yên ngồi dậy. Tiền thị và Vân Thịnh Trạch thì đặt hai bát canh gà lên bàn, rồi đưa đũa cho nàng. Thiết Đản cũng đặt hai quả trứng lên bàn.
Cả ba người đều căng thẳng nhìn nàng, hy vọng nàng sẽ ngon miệng mà ăn nhiều một chút. Thấy Vân Yên không động đũa, cả ba đều sốt ruột.
“Bảo bối, sao không ăn? Mau ăn đi, ăn nhiều vào cho lại sức, biết đâu ngày nào đó sẽ khỏe lại!”
“Bảo bối, có muốn phụ thân bón không? Lại đây, phụ thân ôm con, bón cho con ăn, được không?”
“Muội muội, muội mau ăn đi, ăn xong huynh lấy kẹo cho muội ăn!”
Vân Yên nhìn dáng vẻ cẩn trọng của ba người, hốc mắt lại không kìm được mà ươn ướt. Ngày thường, hễ có được thứ gì ngon, họ đều không bao giờ ăn, tất cả đều để dành cho nàng. Thiết Đản cũng mới mười tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng chưa bao giờ tranh giành bất cứ thứ gì. Cả nhà đều hết mực che chở cho nàng, che chở cho người con gái không cùng huyết thống này.
“Phụ thân, mẫu thân, ca ca, mọi người ăn cùng Yên Yên đi! Nếu mọi người không ăn, Yên Yên cũng không ăn!”
Cả ba người theo phản xạ từ chối.
Tiền thị: “Con bé ngốc này, con gà này chẳng béo tốt gì, chúng ta ăn rồi thì con lấy gì mà ăn! Tất cả là để cho con bồi bổ!”
Vân Thịnh Trạch: “Phụ thân là nam nhân, không thích ăn thịt gà, uống canh gà, vẫn là để cho bảo bối bồi bổ thì hơn!”
Thiết Đản: “Ca ca vừa ăn rồi, muội xem, đầu gà, phao câu, chân gà đều bị ca ca ăn hết rồi. Cha mẹ biết muội không thích ăn những thứ này, nên ca ca đã ăn thay muội rồi. Chỗ này muội cứ từ từ ăn, ăn xong lại ăn thêm hai quả trứng, biết đâu ngày mai là có thể ngồi dậy được.”
Nhưng Vân Yên vẫn một mực kiên quyết. Họ không động đũa, nàng cũng không ăn. Một nhà có phúc cùng hưởng mới là hạnh phúc!
Không lay chuyển được Vân Yên, ba người đành lấy ra bộ bát đũa đã giấu sẵn. Đây là bộ bát đũa do Vân Thịnh Trạch tự mua, dùng riêng cho nhà họ mỗi khi ăn lẻ. Ba người vốn chỉ định húp một ngụm canh cho có lệ, nhưng Vân Yên đã trực tiếp ra tay chia phần.
Nàng giữ lại một cái đùi gà, cái còn lại đưa cho ca ca. Nàng biết dù có chia cho cha mẹ thì họ cũng sẽ không nhận, ngược lại còn buồn lòng, tự trách mình bất tài. Nhưng cánh gà thì mỗi người một cái.