Ngày thứ mười Vân Yên hôn mê.
Nhìn đứa con gái vốn đã đen gầy, giờ sắp gầy như que củi, Tiền thị và Vân Thịnh Trạch hoảng sợ.
Vì hôn mê liên tục, ngày thường chỉ có thể cho nàng ăn chút đồ lỏng.
Cho ăn thì vẫn ăn được nhưng người vẫn gầy đi trông thấy.
“Tướng công, chúng ta mang nữ nhi lên huyện khám đi? Trong lòng ta hoảng quá!”
Vân Thịnh Trạch cũng lo lắng không yên.
Vân Châu vốn cũng hôn mê suốt, họ còn nghĩ, con của nợ của đại phòng còn không sao, Bảo Nhi của họ có thần tiên phù hộ, chắc chắn cũng sẽ bình an vô sự.
Nhưng tối qua đại phòng đột nhiên mời đại phu, không lâu sau Vân Châu đột nhiên tỉnh lại.
Lần này không có Vân Châu để so sánh, hai vợ chồng lập tức mất hết tự tin trong lòng.
“Nương tử, nàng mau thu dọn đi, ta ra ngoài mượn xe bò, chúng ta mang Bảo Nhi lên huyện khám bệnh!”
Vân Thịnh Trạch nói xong bèn định đẩy cửa ra ngoài.
Vân Yên nghe thấy cuộc đối thoại của cha mẹ, trong lòng đột nhiên sốt ruột.
Nàng sắp khỏi rồi mà!
Vân Yên giãy giụa một hồi lâu, mí mắt như bị keo dính chặt.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Ngay khoảnh khắc Vân Thịnh Trạch đẩy cửa ra, nàng đột nhiên ngồi bật dậy như người sắp chết vùng lên.
Vươn đôi tay mình ra.
“Phụ thân...”
Tiếng “phụ thân” này của Vân Yên có thể nói là đã dùng hết tất cả sức lực, kêu xong thì ngã ngửa ra sau.
Vân Thịnh Trạch và Tiền thị như bị người ta bấm nút tạm dừng, cả hai đều sững sờ tại chỗ.
Vân Thịnh Trạch lắc lắc đầu, nghĩ mình chắc chắn là vì quá nhớ con gái nên sinh ra ảo giác.
Nữ nhi vẫn còn hôn mê, sao có thể gọi mình là phụ thân được chứ?
Ngược lại, Tiền thị đột nhiên phản ứng lại, lập tức trèo lên giường ôm lấy Vân Yên.
“Cục cưng của mẫu thân! Bảo bối ngoan của mẫu thân! Con cuối cùng cũng tỉnh rồi, mẫu thân sắp bị dọa chết rồi!”
“Mẫu thân... Mẫu thân... Khụ khụ... Nới lỏng một chút, nữ nhi cưng của mẫu thân sắp bị siết chết rồi!”
Vân Thịnh Trạch lúc này cuối cùng cũng xác định mình không phải bị ảo giác.
Ông lập tức thu tay đang đẩy cửa lại, quay người bước nhanh về phía giường.
“Nữ nhi à, con cuối cùng cũng tỉnh rồi, làm phụ thân lo chết mất!”
Ông vừa nói vừa giành con gái từ trong lòng vợ, Vân Yên cuối cùng cũng được giải thoát.
Tiền thị cũng không tức giận, chỉ ở một bên không ngừng lau nước mắt.
Vân Yên: Đúng là gánh nặng ngọt ngào mà!
Cuối cùng, khi hai vợ chồng đã bình tĩnh lại, Vân Yên mới được yên ổn nằm xuống giường.
“Bảo Nhi, con bây giờ cảm thấy thế nào? Có thấy chỗ nào không thoải mái không? Độc của con thật sự đã giải hết chưa?”
Tiền thị lo lắng hỏi.
Vân Thịnh Trạch cũng căng thẳng nhìn nàng, mong chờ câu trả lời.
Vân Yên gật đầu thật mạnh.
“Phụ thân, mẫu thân, con đã khỏe rồi, chỉ là con có lẽ phải nằm thêm một thời gian nữa, bây giờ toàn thân không có sức. Con còn đói lắm! Con muốn ăn thịt, ăn sủi cảo, ăn bánh bao... ăn rất nhiều thứ, thật sự rất đói!”
Nghe được câu trả lời mong muốn, hai vợ chồng cùng lúc ngồi phịch xuống giường.
Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Họ đã lo lắng suốt năm năm, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên tâm.
“Tướng công, chàng mau ra chuồng gà chọn một con, mình hầm gà cho Bảo Nhi ăn, phải bồi bổ thân thể cho tốt. Bảo Nhi bây giờ cần dưỡng sức, trẻ con trắng trẻo mập mạp mới đáng yêu, chúng ta phải cho con bé ăn nhiều đồ ngon.”
Gà của nhà họ Vân họ không ăn được, gà trong chuồng là do Vân Thịnh Trạch mấy ngày nay đi đổi trong thôn.
Con nào con nấy đều là gà mái tơ béo mập.
Họ nghe Đinh đại phu nói canh gà mái là bổ nhất.
Đến khi Vân Thịnh Trạch ra ngoài làm gà, Tiền thị lại ôm Vân Yên vào lòng, cục cưng, bảo bối gọi không ngừng.
Giờ Tỵ.
Những người khác trong nhà họ Vân từ ngoài đồng trở về, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thịt thơm nồng.
Vân lão bà tử buột miệng: “Đứa nào thèm ăn, sáng sớm đã phí phạm thịt? Đây là muốn làm ai thèm chết à?”
Vân lão nhân thì đi khá nhanh, trực tiếp đi theo mùi hương đến bên ngoài nhà bếp.
“Lão nhị, sao lại là ngươi? Ngươi lại làm gà à? Con nhãi Nhị Nha kia mãi không tỉnh, cho uống chút cháo loãng, thuốc bổ là được rồi, ngày nào cũng uống canh gà quá lãng phí! Bây giờ Thiết Đản đã đi học, chi tiêu trong nhà tăng lên rồi, vợ chồng bây cũng nên tiết kiệm một chút.”
Vân Thịnh Trạch coi như không nghe thấy, cứ nhìn chằm chằm vào lửa trong bếp.
Đến khi thấy canh gà gần được, ông lấy một cái thố gốm ra, múc hết canh gà, thịt gà trong nồi vào.
Múc xong hết, ông nghĩ một lúc lại vớt đầu gà, phao câu, chân gà ra.
Những thứ này nữ nhi không thích ăn, hai vợ chồng họ cũng không thích.
Đi đến cửa, ông mới phản ứng lại, thì ra những người khác đã đi làm đồng về.
Bây giờ trời càng ngày càng nóng, nhiều nhà nông đều ra đồng từ lúc trời vừa sáng, nắng lên thì về.
Vân gia cũng không ngoại lệ.
Bữa sáng của nhà họ Vân về cơ bản là bánh ngô, cháo gạo lứt, đều làm sẵn từ sáng sớm trước khi ra đồng rồi treo trong giếng nước cho mát.