Tiền thị nghe vậy, lập tức nín khóc.
Bà nhanh nhẹn bò dậy từ dưới đất, bụi trên người cũng không thèm phủi, mở miệng thúc giục:
“Chừng đó sao mà đủ? Nhét kẽ răng Bảo Nhi nhà ta còn không đủ! Ta thấy con gà trống trong chuồng cũng béo đấy, đại phu nói Bảo Nhi phải ăn nhiều đồ bổ. Bà đưa con gà đó cho ta, ta sẽ không quậy nữa.
Nếu không, ta sẽ đi rêu rao khắp nơi, rằng Bảo Nhi ra nông nỗi này, đều là do đường tỷ của nó hại! Ta nghĩ chắc bà không muốn thấy cảnh đó đâu nhỉ?”
Không phải bà được đằng chân lân đằng đầu, mà là bà biết, chỉ cần chậm một bước, lão bà này chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa.
Biết đâu con gà mà bà đã nhắm từ lâu, lại chui vào bụng mấy đứa của nợ đại phòng mất!
Vân lão bà tử thầm chửi trong lòng: [Đúng là lũ quỷ đòi nợ, một đứa của nợ, đoản mệnh, cũng xứng ăn thịt gà sao?]
Nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hào phóng, mụ sợ Tiền thị thật sự đi rêu rao bên ngoài.
“Đồ... Nhị Nha thân thể yếu, dạ dày nhỏ, một mình sao ăn hết cả con gà? Hay là... đợi Thiên Bảo với Châu Nhi về? Đến lúc đó mấy huynh muội chúng nó cùng ăn, ngươi thấy được không?”
Tiền thị liếc xéo một cái.
“Mẹ, xem ra mẹ cũng không thương cháu gái đại phòng lắm nhỉ? Thôi vậy, Bảo Nhi nhà ta không ăn gà nữa! Ta đang rảnh rỗi, muốn ra ngoài tìm người tán gẫu đây...”
Bà giả vờ định đi, Vân lão bà tử đau lòng đồng ý.
“Được! Gà cho ngươi, ngươi liệu mà an phận cho ta!”
Tiền thị lập tức dừng bước, quay người đi thẳng về phía chuồng gà ở sân sau.
Vừa hay lúc bắt gà, trong chuồng có hai quả trứng mới đẻ, bà liền tiện tay nhét vào lòng.
Có lợi không chiếm là đồ ngốc! Bây giờ bà không lấy, lát nữa chẳng phải lại chui vào miệng cái lũ của nợ đại phòng sao?
Sau khi bắt được gà, bà xách thẳng đến trước mặt Vân lão bà tử, vặn cổ con gà ngay trước mặt mụ.
Rắc!
Con gà vừa nãy còn nhảy tưng tưng lập tức chết tươi.
Tiền thị âm u nói: “Mẹ à, mẹ xem, con súc sinh này mà biết nghe lời một chút, con đã để nó chết từ từ rồi... Ai bảo nó cứ thích giãy giụa, làm con bực mình, tay chân không kiểm soát được sức lực?”
Tim Vân lão bà tử đập thình thịch, cổ cũng cảm thấy lạnh toát.
Mụ nghi ngờ Tiền thị đang nói bóng gió mình, nhưng mụ không dám nói.
Tiền thị mặc kệ Vân lão bà tử nghĩ gì, trực tiếp hét một tiếng.
“Mình ơi! Ra làm gà hầm canh, hôm nay bồi bổ cho Bảo Nhi nhà ta!”
Rồi lại nghĩ đến Vân Yên đang ngủ, giọng liền hạ xuống.
Vân lão bà tử thấy không ai để ý đến mình, đành một mình ấm ức quay về phòng.
Đứa con trai thứ hai từ nhỏ đã hiếu thuận này, cuối cùng cũng xa lòng với mình.
Hai vợ chồng làm rất nhanh, trước khi những người khác trở về đã múc canh gà ra khỏi nồi.
Ngoài một vũng máu gà và lông gà trên đất, chẳng để lại gì cho những người khác trong nhà họ Vân.
Ngay cả nội tạng gà cũng được Vân Thịnh Trạch giữ lại, định để vào rừng đặt bẫy.
Vân Yên nằm trên giường, mê man một hồi lâu mà vẫn chưa ngủ hẳn.
[Ký chủ, sao ngươi lười thế? Ta chưa từng thấy ký chủ nào lười như ngươi!]
Vân Yên trở mình, suy nghĩ một lát rồi ngồi dậy.
Nàng khinh bỉ đảo mắt một cái.
[Cùi Bắp, ngươi nghĩ cái thân tàn ma dại này của ta đi được mấy bước ra khỏi cửa? Bảo ngươi cho ta nợ, ngươi lại keo kiệt, một xu không nhả! Chỉ cần ngươi chịu cho ta nợ viên Vạn Năng Giải Độc Đan, ta sẽ sớm bắt đầu làm nhiệm vụ, được không?]
Đúng vậy, Vân Yên còn có một hệ thống.
Có lẽ là bàn tay vàng không thể thiếu khi xuyên không, năm nàng ba tuổi, hệ thống đã xuất hiện.
Hệ thống khác có keo kiệt hay không Vân Yên không biết, nhưng Cùi Bắp này thì keo thật!
Lúc trước vì giận dỗi, hệ thống để nàng đặt tên, nàng liền đặt luôn là “Cùi Bắp”.
Cùi Bắp là một hệ thống vật tư với chủng loại vô cùng phong phú.
Nhiệm vụ của nó thực ra rất đơn giản.
Ký chủ có thể dùng các sinh vật của Địa Cầu cổ đại để đổi lấy các loại vật tư trong hệ thống, hoặc trực tiếp đổi thành tiền tệ.
Trong hệ thống, những thứ cần cho cuộc sống như ăn, mặc, ở, đi lại đều có đủ.
Dung dịch dinh dưỡng, thuốc năng lượng nhiều vô số kể, còn có cả Đại Lực Hoàn, Ẩn Thân Đan, Giải Độc Đan, Tẩy Tủy Đan các loại tiên đan.
Chỉ có một điều, nó quá keo kiệt!
Vừa muốn Vân Yên làm nhiệm vụ, lại không chịu cho nợ để Vân Yên giải độc trong người trước.
Quan trọng hơn là, nó ngay cả gói quà tân thủ cũng không có!
Đúng là một con gà sắt, vắt cổ chày ra nước!
Cái thân tàn ma dại này của nàng, đi hai bước đã thở hổn hển, làm sao ra ngoài làm nhiệm vụ?
Sợ là chưa ra khỏi cửa nhà, người đã đến Diêm Vương điện báo danh rồi!
...
Giải thích tên hệ thống:
Cùi Bắp, tên gốc là Tiểu Bát Thái, một từ lóng mới nổi trên mạng xã hội Trung Quốc, đặc biệt trong cộng đồng game thủ, mang ý nghĩa chỉ những người chơi có kỹ năng kém, dễ bị đánh bại. Cụm từ này có thể được dịch nôm na là "món rau nằm sấp" hay "kẻ yếu ớt dễ dàng bị hạ gục".
Vì để Tiểu Bát Thái người Việt mình sẽ không hiểu nên mình chuyển ngữ thành Cùi Bắp với ý nghĩa tương đương.