Mang Theo Hệ Thống Vật Tư Xuyên Thành Con Gái Của Gia Đình Cực Phẩm

Chương 34: Viên giải độc

Trước Sau

break

Dưới sự chứng kiến của ba người còn lại, Vân Yên thực hiện giao dịch với hệ thống.

[Ting! Phát hiện một con hoẵng trưởng thành hoang dã, còn sống, nặng sáu mươi hai cân, giá bán năm trăm văn một cân.]

[Giá cả chỉ là hư cấu, không có giá trị tham khảo.]

Vân Yên nhìn con hoẵng to lớn trước mặt, không ngờ nó lại đáng giá như vậy, mặt cũng đỏ bừng lên vì phấn khích.

Nàng lập tức chọn đổi, số điểm trong hệ thống nháy mắt biến thành ba mươi mốt nghìn một trăm ba mươi chín điểm.

Ba người còn lại đều căng thẳng nhìn Vân Yên.

Họ đều lo “thần tiên” sẽ không thích con hoẵng, vậy thì công sức hôm nay coi như uổng phí.

Vân Yên đợi hệ thống hoàn thành giao dịch, hoàn hồn lại rồi nhìn về phía cha mẹ và ca ca.

Nàng kích động nói: “Phụ thân, mẫu thân, ca ca, lão gia gia rất thích thịt hoẵng! Đây là ba mươi lạng bạc, là tiền bán thịt hoẵng mà lão gia gia đưa cho. Ngài ấy nói lần sau nếu gặp nữa, vẫn có thể tiếp tục đưa cho ngài ấy, các loại thú rừng khác cũng được!”

Ban đầu Vân Yên định đổi toàn bộ số điểm bán hoẵng thành bạc.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định giữ lại một nghìn điểm, trước tiên giải độc trong cơ thể mình đã.

Chỉ khi nàng khỏe lại, cha mẹ mới có thể hoàn toàn yên tâm, ca ca mới có thể an lòng đến thư viện đọc sách.

Vân Thịnh Trạch trợn tròn mắt, còn Tiền thị thì ngồi phịch xuống phản.

Cả ba người đều hồi lâu không thể hoàn hồn.

“Trời đất ơi, thịt hoẵng này đáng giá vậy sao? Thế những con trước đây nhà ta lén bán đi chẳng phải là lỗ to rồi à?”

Vân Thịnh Trạch bao năm nay lén đặt bẫy, hoẵng tuy không thường gặp nhưng cũng không phải lần đầu bẫy được.

Nhưng dù có bán lên tận huyện, nhiều lắm cũng chỉ được vài lạng bạc mà thôi.

Vân Yên rất muốn nói rằng, thật ra nàng còn thấy hệ thống cho giá hơi ít, nhưng nàng không nói ra.

Bây giờ nàng vẫn phải giả vờ như không biết gì cả.

Dù sao sống đến năm tuổi ở kiếp này, nàng còn chưa từng bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Vân.

Đừng nói ba mươi lạng bạc, đến vài đồng xu nàng cũng chưa từng sờ tới.

Tiền mừng tuổi những năm trước, nàng đều dúi hết cho ca ca, để hắn tích góp mua giấy bút.

Dĩ nhiên, Thiết Đản Nhi không lấy tiền của nàng, mà đem đi mua đủ thứ quà vặt, rồi lại đút vào miệng nàng.

Vân Yên nói tiếp: “Lão gia gia còn cho con Giải Độc Hoàn, nói là có thể giải độc trong người con. Ngoài ra, còn có một ống dịch dinh dưỡng, là quà tặng cho phụ thân, mẫu thân và ca ca.”

Nếu ba mươi lạng bạc vừa rồi khiến ba người kinh ngạc, thì Giải Độc Hoàn này đối với họ quả thực là một niềm vui khôn xiết.

Tiền thị “oa” một tiếng ôm chầm lấy Vân Yên, oà khóc nức nở.

Tròn năm năm rồi!

Không một ngày nào bà không sống trong lo âu sợ hãi, chỉ sợ một ngày nào đó con gái thật sự ra đi.

Nhất là khi càng gần đến cái hạn bảy năm mà đại phu nói, Tiền thị lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa.

Có lẽ ban đầu Vân Yên đối với bà chỉ là vật thay thế cho đứa con gái ruột, nhưng tháng ngày chung sống, bà đã thực sự đặt Vân Yên ở đầu quả tim.

Vân Yên không phải là vật thay thế cho ai cả, nàng chính là đứa con gái ruột mà ông trời ban cho bà.

Giờ đây, con gái cuối cùng cũng được cứu rồi, sao bà có thể không kích động cho được?

Tiền thị ôm Vân Yên khóc một lúc lâu, mãi đến khi Thiết Đản Nhi nhắc nhở rằng muội muội sắp bị mẫu thân siết chết ngạt rồi, bà mới buông Vân Yên ra.

Đừng hỏi tại sao Vân Yên không giãy giụa, chút sức lực nhỏ như hạt vừng của nàng căn bản chẳng có tác dụng gì.

Vân Thịnh Trạch cũng chỉ mải lau nước mắt, đương nhiên cũng không để ý đến tình trạng của con gái.

Đợi ba người họ bình tĩnh lại, Vân Yên mới thở phào một hơi, nàng lo phụ mẫu mình sẽ khóc suốt đêm.

Đừng có mà khóc sập cả nhà thì khổ.

Sau khi chia dịch dinh dưỡng cho ba người uống xong, Vân Yên mới tiếp tục dặn dò.

“Phụ thân, mẫu thân, ca ca, lão gia gia nói, sau khi con uống Giải Độc Hoàn này, có thể sẽ ngủ mê mấy ngày. Đến lúc đó mọi người đừng hoảng sợ, đợi đủ ngày con sẽ tỉnh lại, khi đó cơ thể sẽ không còn gì đáng ngại nữa. Ngày mai ca ca cứ đến thư viện, cơ hội khó có được, ca ca đừng bỏ lỡ.

Mẫu thân cũng đừng đi đào dược liệu nữa, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, nếu có ai hỏi thì cứ nói con không khỏe. Nhà chúng ta sau này có lão gia gia giúp đỡ, chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn! Cha mẹ xem có thể nhân cơ hội này, xin cho nhà chúng ta ra ở riêng không?”

Họ đã quen với việc con gái thông minh sớm, nên khi Vân Yên nhắc đến chuyện chia nhà, ba người không hề ngạc nhiên.

Vân Thịnh Trạch và Tiền thị còn lập tức hiểu ra ý tứ sâu xa của con gái.

“Bảo Nhi, con yên tâm, phụ thân và mẫu thân biết rồi, những chuyện này con không cần phải lo. Con chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt, mấy ngày này mẫu thân sẽ luôn ở bên cạnh con, không đi làm việc nữa. Ngày mai phụ thân đưa ca ca con đến thư viện, về rồi cũng sẽ ở bên cạnh con, nhưng chuyện chia nhà phải đợi thêm một thời gian nữa.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc