Ai nói Tam phòng khờ khạo? Cứ nghe những lời này thì biết, đặc biệt là câu cuối cùng, vừa hay ứng với câu nói vừa rồi của Tiền thị.
Vân Thiên Bảo sau này nếu thực sự có tiền đồ, chưa chắc đã nhớ tới cái nhà này đâu!
Thiết Đản Nhi còn lanh lợi hơn.
Hắn “phịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt hai ông bà.
“Ông, bà, con cũng muốn đi học! Chúng ta đều là cháu của nhà họ Vân, con chỉ nhỏ hơn đại ca một tuổi nhưng đến sách vở còn chưa được sờ vào. Con đã vô số lần tự hỏi, mình thực sự kém hơn đại ca sao? Câu trả lời là không, con rõ ràng rất thông minh, lời người khác nói, con chỉ nghe một lần là hiểu.
Tú tài tiên sinh thôn bên dạy con mấy lần, tiên sinh còn khen con là hạt giống tốt, nếu được đi học, tất sẽ có tiền đồ. Nhưng... nhưng vì nhà ta điều kiện không tốt, con không dám tranh với đại ca, chỉ đành nuốt tủi hờn vào trong...”
Thiết Đản Nhi còn định kể khổ thêm thì bị Vân lão gia tử ngắt lời.
“Thiết Đản Nhi à, con... con nói Tú tài tiên sinh khen con? Ý tiên sinh là con có thiên phú đọc sách sao?”
Vân lão gia tử lúc này vô cùng kích động!
Chỉ cần nhìn sắc mặt của ông là biết tâm trạng ông kích động đến mức nào.
Ở triều đại này, trong mắt người nhà quê, Tú tài tiên sinh đã là nhân vật rất đáng nể. Một nhà nông cả đời nuôi được một Tú tài tiên sinh đã là chuyện vô cùng ghê gớm. Vì thế, trong mắt người nhà quê, trong mắt Vân lão gia tử, Tú tài tiên sinh chính là người lợi hại nhất.
Được tiên sinh khen một câu, chẳng khác nào việc thi đỗ công danh đã nắm chắc trong tay!
Giờ phút này, trong mắt Vân lão gia tử, Thiết Đản Nhi chẳng khác nào một cục vàng. Khỏi phải nói là kích động đến mức nào!
“Dạ, ông đừng giận, là con lén đi cầu xin Tú tài tiên sinh, muốn tiên sinh dạy con đọc sách biết chữ. Con tuy không được đi học nhưng cũng không muốn cả đời làm một ông nhà nông không biết một chữ.
Đợi con biết đủ chữ, sẽ đến nhà giàu bán mình, làm thư đồng cho tiểu công tử nhà người ta. Đợi con kiếm được bạc, nhất định sẽ hiếu thuận với ông bà.”
Thiết Đản Nhi nói vậy thôi chứ không hề có ý định đi làm thư đồng thật. Hắn chẳng qua chỉ muốn nịnh nọt hai ông bà để họ đồng ý cho mình đi học mà thôi.
“Con... thằng bé này... Con có tấm lòng hiếu thảo này, lòng ông vui lắm! Còn chuyện con học với Tú tài tiên sinh, sao lại là làm sai được chứ? Con nên nói sớm với ông bà, nhà ta dù có phải đập nồi bán sắt cũng phải cho con đi học chứ! Đó là Tú tài tiên sinh đó!”
Đúng vậy, đó là Tú tài tiên sinh đó!
Lời vàng tiếng ngọc của Tú tài tiên sinh còn có sức nặng hơn vạn lời nịnh nọt của đại phòng!
“Ông, ông... ông vừa nói là thật sao? Ông đồng ý cho con đi học ạ? Con thực sự có thể đi học sao?”
Thiết Đản Nhi giả vờ kích động vô cùng!
Thực ra, trong lòng hắn không một gợn sóng, từ lâu đã bị sự thiên vị của cái nhà này làm cho nguội lạnh.
Bây giờ hắn nói như vậy, chẳng qua chỉ muốn chứng minh cho họ thấy: chỉ cần cho hắn cơ hội đi học, tuyệt đối sẽ có tiền đồ hơn đứa cháu trai vàng ngọc trong lòng họ!
Giờ khắc này, trong lòng Vân lão gia tử cuối cùng cũng đã có quyết định.
Ông ta tuy là một lão nông nhưng cũng may mắn được đi học một năm.
Từ khi biết chữ, ông ta mới hiểu tại sao người đời đều cho rằng đọc sách là cao quý. Người đọc sách chỉ cần động não một chút là có thể kiếm được nhiều hơn người thường rất nhiều.
Vì vậy, từ khi Vân Thịnh Minh ra đời, ông ta đã quyết tâm phải cho con trai đi học.
Chẳng qua đó là khi chỉ có một đứa con trai. Đến khi Vân Thịnh Trạch, Vân Thịnh Hoằng lần lượt ra đời, Vân lão gia tử biết rằng, với khả năng của cả nhà, cả đời cũng chỉ có thể nuôi một người đọc sách mà thôi.
Con cả đã học được hai năm, lại thường xuyên được tiên sinh đồ khen ngợi. Vân lão gia tử bèn không muốn đánh cược lại từ đầu. Ông ta không phải không biết con thứ hai thông minh, nhưng ông ta không trả nổi học phí cho hai đứa con trai.
Thế là, ông ta đành giả vờ không biết, không ngừng thúc giục con thứ và con út cống hiến cho cái nhà này. Dốc toàn lực của cả nhà để nuôi một mình con cả ăn học.
Chỉ tiếc là nuôi hơn hai mươi năm, con cả đến một cái đồng sinh cũng không thi đỗ.
May mà vợ chồng chúng nó cũng có cố gắng, sinh cho nhà họ Vân một đứa cháu đích tôn. Đặc biệt là Vân Thiên Bảo biết nói rất sớm, mới mười tháng đã biết gọi người.
Hai ông bà liền cho rằng, đứa cháu đích tôn này chắc chắn thông minh. Nếu cho đi học, chắc chắn sẽ có tiền đồ. Không nói đến chuyện sau này bảng vàng đề tên, ít nhất cũng phải thi đỗ được công danh tú tài chứ?