Mang Theo Hệ Thống Vật Tư Xuyên Thành Con Gái Của Gia Đình Cực Phẩm

Chương 18: Trứng gà của ai?

Trước Sau

break

“Ca ca, lão gia gia nói hôm nay ngài không muốn ăn trứng gà, quả còn lại ca ăn đi! Trứng này là ca lấy của đại ca và đại tỷ phải không? Tổ mẫu lát nữa lại mắng cho mà xem.”

Thiết Đản vừa bóc trứng gà, vừa thản nhiên nói: “Mắng thì cứ mắng! Ta cũng có mất miếng thịt nào đâu! Tổ mẫu mà dám đánh ta, ta sẽ dám đánh lại cháu trai, cháu gái cưng của bà, xem ai đau lòng hơn ai?”

Vân Yên ăn hai miếng, thấy ca ca đã ăn xong trứng, bèn thúc giục hắn đi ăn sáng.

Những người đó không phải là người sẽ đợi người khác.

Nếu bây giờ Thiết Đản không đi ăn, lát nữa chắc chắn sẽ không có phần của hắn.

Thậm chí cả nước rửa nồi cũng không có!

Thiết Đản thấy muội muội một mình cũng có thể ăn ngon lành, cũng không từ chối nữa.

“Muội muội, muội cứ từ từ ăn, ca đi nhanh về nhanh.”

Vân Yên gật đầu.

Lúc ăn sáng, La thị tự nhiên là không tránh khỏi một phen mách lẻo.

Vân lão bà tử mở miệng định mắng, kết quả thấy tay cầm đũa của Thiết Đản không hề ngừng lại, giọng nói lập tức nghẹn lại.

Bà ta mà mắng xong, e là trên bàn cũng không còn phần của mình nữa.

Vân lão bà tử hung hăng lườm Thiết Đản một cái, rồi lại lườm La thị một cái, bèn vội vàng bưng bát cơm lên ăn.

Đừng tưởng bà ta không biết, mụ nữ nhân thối này chỉ biết đâm bị thóc chọc bị gạo!

Sự “yêu thương” của Vân lão bà tử đối với La thị, là dựa trên cơ sở lợi ích.

Ban đầu là nể ả ta là tiểu thư trên trấn, bây giờ là nể ả ta sinh cho nhà họ Vân một cặp cháu trai, cháu gái quý báu.

Nhưng nếu tính toán kỹ lưỡng, trong mắt bà ta La thị còn không bằng Lý thị.

Lý thị vừa ngoan ngoãn, vừa biết làm việc, La thị này ngoài việc cáo mượn oai hùm ra, còn biết làm gì nữa?

Suốt ngày chỉ biết thổi gió bên gối con trai, ở ngoài kiếm được nhiều bạc như vậy, cũng không biết mang về hiếu kính mình một ít.

Ngay cả lão nhị trời đánh kia cũng biết, ở ngoài kiếm được bạc, phải mang về hiếu kính cha mẹ.

Đợi khi mọi người đều bắt đầu ăn, Vân Châu mới lững thững đi tới.

Đây là đặc quyền mà hai ông bà Vân cho ả ta khi ở nhà.

Không cần dậy sớm làm việc.

Ả ta chỉ cần liếc mắt là biết, trứng gà hôm nay của mình đã không còn.

Vân Châu tủi thân.

Ả ta tưởng trứng gà của mình bị mẫu thân giấu đi, để dành cho ca ca bồi bổ một mình.

Rõ ràng trứng gà nên là ả ta và ca ca mỗi người một quả.

Bánh bột mì có thể nhường, nhưng trứng gà ả ta từ nhỏ đã thích ăn, tại sao hôm nay cũng phải nhường?

“Tổ mẫu! Con muốn ăn trứng gà!”

Vừa nghe đến hai chữ trứng gà, cơn giận vừa mới nguôi của Vân lão bà tử, lúc này lại bốc lên ngùn ngụt.

“Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn! Ăn cái gì mà ăn? Lão bà đây sống nửa đời người rồi, chưa được ăn quả trứng nào, cũng có thấy sống không nổi đâu...”

Đợi khi nhận ra là ai, Vân lão bà tử lập tức im bặt.

“Ra là Châu Nhi à? Tổ mẫu trách nhầm con rồi, con ráng nhịn một chút, lát nữa tổ mẫu đi hấp bánh trứng gà cho con!”

Tim Vân Châu đập thình thịch.

Thiếu chút nữa đã bị dáng vẻ hung dữ vừa rồi của Vân lão bà tử dọa cho sợ chết khiếp!

Thấy lát nữa có bánh trứng gà ăn, lúc này cũng không tủi thân nữa, bèn ngồi xuống ăn cơm.

Ả ta hoàn toàn không nghĩ tới, trước đây rõ ràng đều là trứng gà luộc, tại sao hôm nay lại không có?

Thiết Đản dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bữa sáng, quét sạch hơn nửa số dưa muối và rau trộn trên bàn.

Bánh nướng cũng nhét được mấy cái thì nhét, ăn xong còn đút túi hai cái, nói cho mỹ miều là giữ hộ cha mẹ.

Hắn ăn xong, ném đũa xuống rồi chạy biến.

Ra khỏi gian nhà chính, hắn đi thẳng về phía chuồng gà ở sân sau.

Không phải muốn ăn bánh trứng gà sao?

Lão tử moi trứng trước, xem Vân Châu nhà ngươi ăn cái gì?

Muội muội nhà mình yếu ớt như vậy, còn không có bánh trứng gà ăn, một đứa con gái vô dụng mà cũng muốn ăn sao?

Khi phát hiện trong chuồng gà có hẳn bốn quả trứng, Thiết Đản mừng rỡ trong lòng!

Hắn cũng không quan tâm trứng có bẩn hay không, nhặt lên bèn nhét vào trong áo, rồi vội vã trở về phòng.

Sân nhà họ Vân thực ra không nhỏ, nhưng nhị phòng và tam phòng lại sống rất tù túng.

Hai phòng nhà họ đều là cả nhà chen chúc trong một căn phòng, chỉ có đại phòng là ngoại lệ.

Không chỉ Vân Thiên Bảo có phòng riêng, ngay cả Vân Châu, đứa con gái vô dụng kia cũng có!

May mà Thiết Đản cũng không tính toán chuyện này, sớm muộn gì gia đình họ cũng sẽ ra ở riêng.

Đến lúc đó tích góp thêm ít tiền, xây một ngôi nhà ngói xanh thật oách, mỗi người một phòng!

Sau này còn để trống hai phòng, hôm nay ở phòng này, mai mốt ở phòng kia!

Thích ở phòng nào thì ở phòng nấy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc