Mang Theo Hệ Thống Vật Tư Xuyên Thành Con Gái Của Gia Đình Cực Phẩm

Chương 16: Cỏ Tam Thất

Trước Sau

break

“Muội muội, muội đừng lo! Sớm hay muộn với ca cũng không phải chuyện gì to tát. Ca ca của muội bây giờ biết nhiều thứ lắm rồi, ca đã lén nhờ tiên sinh đồ thôn bên dạy cho rồi!

Tiên sinh ấy còn nói, ta bây giờ mà đi thi cũng có thể thi đỗ bảng, không kém Vân Thiên Bảo là bao. Đợi khi muội khỏe lại, chúng ta cũng được tự do, ca sẽ lập tức đến thư viện đi học.”

“Đến lúc đó, ca thi đỗ Trạng nguyên về, sau này muội gả đi cũng có thể chọn được một nhà tốt.”

Tiền thị và Vân Thịnh Trạch vô cùng đồng tình, nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng.

Vân Yên đỏ mặt.

Nàng bây giờ mới có năm tuổi thôi mà?

Nhìn thân hình thì càng giống một đứa trẻ ba tuổi, vậy mà đã bắt đầu bàn đến chuyện gả chồng cho nàng rồi?

Có phải là quá sớm rồi không?

Để ngăn ba người thân yêu nhất không phải mạo hiểm vì sức khỏe của mình, Vân Yên đã lục lọi trong hệ thống rất lâu.

Cuối cùng, nàng cũng chọn được một thứ phù hợp, vừa giúp nhanh chóng kiếm điểm tích lũy, lại không quá nguy hiểm.

Tam thất.

Nàng cắn răng, bỏ ra hai điểm tích lũy của mình, in ra một tấm hình cây tam thất từ hệ thống.

“Phụ thân, mẫu thân, ca ca, thứ này gọi là cỏ tam thất, là thứ mà lão gia gia đang cần nhất. Mọi người đừng vào núi sâu, chỉ cần tìm ở bên ngoài, chắc hẳn có thể tìm được không ít. Nếu không tìm được thì có thể đi thu mua, chỉ cần có đủ tam thất, lão gia gia sẽ sớm chữa bệnh cho con thôi.”

Trên tấm hình còn có cả hình dáng, môi trường sinh trưởng của cỏ tam thất, tất cả đều được giải thích rất rõ ràng.

Trên đó viết bằng chữ phồn thể, Vân Yên về cơ bản đều nhận ra.

Nhưng nàng ở triều đại này chưa từng đi học, nên nàng giả vờ không biết chữ, đưa thẳng tờ giấy cho Thiết Đản.

Chỉ có một điều nàng đặc biệt dặn dò, tờ giấy này không được mang ra ngoài cho người khác thấy.

Chất lượng giấy này thực sự quá tốt, loại giấy tốt nhất của triều đại này cũng không trắng và dai bằng nó.

Thiết Đản cũng sờ vào mà quyến luyến không rời.

Hắn đến giờ vẫn chưa mua bút mực giấy nghiên, chỉ xin được một ít từ chỗ Vân Thiên Bảo.

Chỉ là nhà họ Vân vốn không phải gia đình giàu có gì, Vân Thiên Bảo dùng cũng chỉ là loại giấy rẻ tiền nhất.

Một trăm văn một thếp.

Tờ giấy này là loại giấy chất lượng tốt nhất mà hắn từng thấy.

“Muội muội, muội yên tâm đi! Đợi tối nay ca sẽ sao chép lại một tờ khác, tờ này ca sẽ cất giữ cẩn thận.”

Nghe vậy, Vân Yên mới yên tâm.

Nàng nghĩ ngợi một lát, lại lấy ra ống dung dịch dinh dưỡng từ không gian, đưa cho Tiền thị và hai người kia chia nhau uống.

Thứ này đối với cơ thể hiện tại của nàng không có tác dụng gì, dù uống cũng là lãng phí.

Thà để người thân uống, ít ra còn có thể bồi bổ cơ thể.

Ba người ban đầu định từ chối, nhưng sau khi nghe Vân Yên giải thích, cũng chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận.

Uống xong, ba người còn cảm thán, thứ này uống ngon thật đấy!

Kết quả không bao lâu, Thiết Đản bỗng ôm bụng kêu la: “Trời đất ơi! Thứ này không phải bị hỏng rồi chứ?”

Nói xong, hắn lao ngay ra ngoài.

Mục tiêu rõ ràng – nhà xí.

Ngay sau đó, Tiền thị và Vân Thịnh Trạch cũng ôm bụng, cùng lao về phía nhà xí bên ngoài.

Vân Yên lập tức ngây người.

“Cùi Bắp ơi, dung dịch dinh dưỡng này không phải hết hạn rồi chứ?”

Rất nhanh, giọng nói tức tối của hệ thống vang lên, nghe lại giống như một đứa trẻ bình thường.

[Ký chủ, hãy tin tưởng rằng sản phẩm của hệ thống chắc chắn là hàng chất lượng. Người thân của ký chủ bị đau bụng chỉ đơn giản là đang thải độc mà thôi!]

“Vậy tại sao ta không đau bụng? Chẳng phải độc tố trong cơ thể ta nên nhiều hơn sao?”

[Chẳng phải vì cơ thể này của ký chủ đã bệnh nặng giai đoạn cuối, nên tác dụng của dung dịch dinh dưỡng gần như không đáng kể sao?]

Vân Yên đã hiểu.

Hệ thống đang chế giễu nàng yếu ớt!

Nhưng biết cha mẹ và ca ca mình không sao, trong lòng Vân Yên cũng yên tâm.

Chẳng bao lâu sau, trong sân nhà họ Vân lại vang lên một tràng chửi rủa.

“Đứa chết bằm nào rải phân khắp nơi thế hả? Nửa đêm nửa hôm còn để người ta ngủ không? Đồ dịch hạch...”

Toàn là những lời lẽ tục tĩu.

Không cần nhìn cũng biết, người này chính là tổ mẫu “thân yêu” của nàng.

Ban đầu, Vân Yên cũng không nghĩ ngợi gì khác, nhưng đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Hai ông bà chân cẳng không tiện, nên nhà xí vừa hay ở ngay cạnh gian nhà chính của họ...

Vậy chẳng phải mùi hôi này là từ nhà xí truyền ra sao?

Lẽ nào là... phân cha mẹ và ca ca thải ra... có hơi... bốc mùi một chút thì phải?

Đợi khi ba người từ nhà xí trở về, vẻ mặt khoan khoái sờ bụng, Vân Yên liền hiểu ra.

Đúng vậy, mùi hôi là do ba người họ tạo ra.

Nàng vội vàng bịt mũi, thúc giục: “Phụ thân, mẫu thân, ca ca, mọi người mau đi tắm rửa đi! Hôi quá!”

Ba người ngửi ngửi trên người mình.

Không ngửi thì thôi, vừa ngửi một cái, ba người đồng loạt nôn ọe.

“Ọe!” x3

Hôi quá!

Sao mình lại có thể hôi thối đến thế này?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc