Mang Theo Hệ Thống Vật Tư Xuyên Thành Con Gái Của Gia Đình Cực Phẩm

Chương 14: Hy vọng le lói

Trước Sau

break

Đại phu đã đi, Tiền thị thấy những người này vẫn còn chen chúc trong phòng hóng chuyện liền cầm chổi đuổi hết ra ngoài.

Ngay cả Vân lão bà tử cũng bị một roi.

Ấy vậy mà cả đám người không dám hó hé!

Mỗi lần Vân Yên khám bệnh xong là lúc Tiền thị dễ nổi khùng nhất.

Ai dám chọc vào bà lúc này, Tiền thị dám liều mạng với người đó.

Vừa rồi Vân lão nhân chỉ bị mắng vài câu đã là Tiền thị nể mặt ông ta rồi.

Nếu không phải nể ông ta là trưởng bối, Tiền thị đã xông lên tát cho ông ta hai cái rồi!

Chỉ giỏi cái miệng thối!

Đợi mọi người đi hết, Tiền thị và Vân Thịnh Trạch mới tiến lên, ôm Vân Yên vào lòng.

“Bảo Nhi đừng sợ! Phụ thân con đã đi dò la tin tức của thần y rồi, nhất định sẽ chữa khỏi cho con.”

“Đúng vậy! Bảo Nhi đừng lo, đừng làm chuyện dại dột! Phụ thân, mẫu thân nhất định sẽ không để con có chuyện gì đâu.”

Vân Thịnh Trạch vuốt mái tóc khô vàng của Vân Yên, giọng điệu đầy yêu thương.

“Muội muội, muội phải sống thật tốt, sau này ca ca kiếm được tiền sẽ mua cho muội thật nhiều đồ ăn ngon!” Thiết Đản Nhi thề thốt.

Vân Yên lúc này cuối cùng cũng có thể giải thích, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Phụ thân, mẫu thân, con không có nghĩ quẩn. Con chỉ muốn xem thử thỏi bạc đó có phải là thật không thôi.”

Ba người đều ngơ ngác.

“Bạc... bạc? Bảo Nhi, con lấy bạc ở đâu ra?” Vân Thịnh Trạch nghi hoặc hỏi.

Tiền thị lúc này mới hoàn hồn, vội lấy thỏi bạc một lạng từ trong túi ra.

Bà nhìn tới nhìn lui, xác nhận thỏi bạc này không phải của nhà mình.

Bất cứ thỏi bạc nào qua tay bà, trên đó đều sẽ bí mật làm một ký hiệu.

Thỏi bạc này rất mới, bà chưa từng thấy qua.

Vân Yên chớp chớp mắt, giả vờ ngây thơ nói:

“Vừa rồi con có một giấc mơ, trong mơ gặp một ông lão râu tóc bạc phơ. Ông ấy hỏi con có ước nguyện gì không? Con liền thuận miệng nói, con muốn có bạc cho ca ca đi học, thế là ông ấy biến ra một thỏi bạc cho con. Con cứ ngỡ chỉ là mơ, ai ngờ lại bị thỏi bạc cấn vào người làm cho tỉnh giấc! Lúc mẫu thân vào phòng ban nãy, con chỉ muốn cắn thử xem thỏi bạc này có phải là thật không thôi.”

Vợ chồng họ sững sờ.

Thiết Đản Nhi cảm động đến rưng rưng nước mắt.

Muội muội thật sự quá tốt!

Thực ra học phí của thư viện một năm nói đắt không đắt, nói rẻ cũng không rẻ.

Một năm học phí hai lạng bạc, nộp làm hai lần.

Đối với gia đình nông dân bình thường, hai lạng bạc nếu tằn tiện đủ cho cả nhà ăn tiêu một năm.

Sở dĩ nuôi một người đi học tốn kém thực ra là do bút mực giấy nghiên quá đắt!

Một năm ít nhất cũng phải bảy tám lạng, mười lạng bạc.

Nhà họ Vân nuôi một mình Vân Thiên Bảo đã rất chật vật rồi, đâu thể nào nuôi thêm một đứa cháu trai không được yêu quý?

Vợ chồng Tiền thị và Vân Thịnh Trạch tuy có thể kiếm được tiền, nhưng sự chú ý của hai người đều đặt hết lên người Vân Yên.

Cả hai đều vô thức bỏ qua đứa con trai Thiết Đản Nhi này!

Ngay cả lúc này, câu nói buột miệng của Tiền thị cũng là: “Bảo Nhi, sao con không cầu thần tiên chữa bệnh cho con?”

Đúng vậy, Tiền thị tin chắc người mà con gái bà mơ thấy nhất định là thần tiên!

Ông trời vẫn còn chiếu cố gia đình họ!

Vân Thịnh Trạch và Thiết Đản Nhi cũng hùa theo, vô cùng đồng tình với quan điểm của Tiền thị.

Trong mắt họ, không có chuyện gì quan trọng hơn việc chữa bệnh cho Vân Yên.

Vân Yên mím môi, quyết định tiếp tục bịa chuyện.

Ông lão râu tóc bạc phơ này chẳng qua là do nàng linh cơ khéo léo, học theo nữ chính trong tiểu thuyết xuyên không ở kiếp trước.

Đây cũng là cách để nàng tạo một cái cớ hợp lý cho những thay đổi của mình sau này.

Sau này, dù nàng có thay đổi lớn đến đâu, cũng có thể đổ lên chuyện này.

Hơn nữa, nàng rất tin tưởng vào tình yêu của cha mẹ và ca ca dành cho mình nên sẵn lòng chia sẻ bí mật của mình với họ.

Chỉ là thứ như hệ thống, trong quan niệm của họ, thực sự quá xa vời.

Người xưa đa phần mê tín, thần tiên dễ khiến họ chấp nhận hơn!

Nàng bịa chuyện:

“Ông lão râu tóc bạc phơ nói, ngài ấy ở trên trời lâu quá, nhớ thương đồ vật ở nhân gian chúng ta. Chỉ cần dùng đồ vật nhân gian để đổi, đợi khi nào ngài ấy vui là có thể chữa bệnh cho con. Hơn nữa chúng ta còn có thể dùng đồ vật nhân gian để đổi lấy tiền! Thỏi bạc này là do con dùng hai quả trứng gà đổi lấy đó, vừa rồi ông lão vui lắm!”

Tiền thị ngây người.

“Bảo Nhi, vị thần tiên này... có phải hơi ngốc không? Hai quả trứng gà mà đổi được cả một lạng bạc à? Ngài ấy tiền nhiều quá không có chỗ tiêu hay sao? Vậy sao ngài ấy không cho chúng ta thêm chút nữa? Mẫu thân còn có thể đi mua cho con ít nhân sâm bồi bổ thân thể!”

Nhưng rồi lại nghĩ, lời này không thể nói như vậy được, lỡ như để thần tiên nghe thấy, đến lúc đó trách tội xuống thì phải làm sao?

Phạt mình thì không sao, nhưng không thể làm liên lụy đến Bảo Nhi được.

“Phì phì phì! Mẫu thân nói sai rồi, vị thần tiên này quả là tốt! Rất đáng kết giao!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc