Lộ Mễ Thụy không biết bản thân bởi vì kỳ phân hóa mà vô tình tỏa ra pheromone đi trêu chọc người khác. Cậu cũng không biết mình phân hóa thành cái gì, trừ tuyến thể sau cổ ẩn ẩn đau cùng cơ thể bủn rủn thì cậu không có cảm giác kỳ lạ như đã học trên lớp giáo dục giới tính giành cho Omega. Cậu biết kỳ phân hóa của mình còn chưa có xong nên không có dám phán định lung tung. Vừa vào nhà vệ sinh cậu đã lấy thuốc ức chế dạng ống ra tiêm vào cổ tay không tính là mảnh khảnh của mình. Nhìn nó, cậu đã nghĩ, nếu cậu phân hóa thành Alpha, nó sẽ trở nên rắn chắn như cha mình vậy, tràn đầy lực bộc phát.
Thanh niên đang ảo tưởng nào đó không biết rằng bản thân đã dẫn dụ một Alpha tìm tới.
Khi mà cậu cảm thấy cơn khó chịu trong người được làm dịu rồi, định bụng bước ra khỏi nhà vệ sinh để trở về thì thời điểm này cậu lại ngửi thấy một mùi hương khiến cơn xao động vì kỳ phân hóa vốn đã được khống chế tạm thời lập tức bùng nổ lần nữa. Lần này cậu trực tiếp ngã gục xuống sàn nhà chẳng mấy sạch sẽ, tuyến thể sau cổ đau đớn không nói, nơi kỳ quái nào đó còn trở nên đặc biệt kỳ quái hơn… Nhận ra được chuyện này, sắc mặt Lộ Mễ Thụy không thể nói là đẹp cho được.
Cậu đen mặt lại cật lực khống chế cỗ xao động trong người, cũng chẳng có thời gian để ý người khiến cậu trở nên như vậy đã xuất hiện trong tầm mắt, cúi đầu cố gắng hít thở bằng phương pháp cha cậu đã dạy cho cậu dùng để kiểm soát cảm xúc.
Đới Thiên nhìn Omega đang ngã gục trên đất, bởi vì cậu đang cúi đầu nên anh không có nhìn rõ được mặt cậu, thế nhưng biểu hiện của cậu khiến anh hứng thú dị thường.
Anh chưa từng thấy Omega nào phát tình mà bình tĩnh như vậy. Hiện tại khi đến gần đối phương hơn, Đới Thiên ở trong mùi hương tràn ngập kia rốt cuộc đã có thể đọc được tên của nó. Mùi hương thảo nồng nàn nhưng tươi mát, lúc này đang hòa quyện vào mùi hoa chanh của anh, hương thơm đó thật sự là quá mức dễ ngửi.
Mà bởi vì nó là pheromone nên lại càng thêm mê người…
Đới Thiên tự nhận mình là một Alpha ưu tú, khi mà đối phương là Omega mà còn có thể bình tĩnh như vậy, anh không thể nào thua kém được. Nên dù không biết tại sao thuốc ức chế không có tác dụng hay vì độ tương xứng của hai người nên không thể kiềm chế được thì anh cũng phải tận lực đè nén lại.
Rốt cuộc hai người đã lấy hình thức giằng co quỷ dị như vậy mà duy trì tận mười phút đồng hồ.
Đới Thiên nhìn Omega kia có vẻ như đã khống chế được cơn phát tình này, đang vật vã đứng dậy thì đáy mắt hiện lên chút ánh sáng kỳ dị.
Từ bao giờ thì trong học viện có một Omega như vậy?
“Này…”
Lộ Mễ Thụy vừa cất lời đã bị âm thanh của mình làm cho câm nín. Cậu phải nhịn lắm, nhịn lại nhịn một lúc lâu mới mở miệng lần nữa: “Này anh… Anh có thể rời đi, không thì thu pheromone lại được không?”
Giọng cậu tuy vẫn còn mềm nhũn chọc người như vậy nhưng hoàn toàn không có chút đứt quãng nào. Tất cả đều cho thấy cậu đã thật sự ổn định được bản năng của Omega. Điều này đối với Đới Thiên mà nói thì thật sự có thể thể gợi lên cho anh rất nhiều hứng thú. Anh cảm thấy sự tò mò đối với Omega này đã tăng lên theo cấp số nhân rồi.
Thế nhưng ngoài miệng Đới Thiên lại nói: “Pheromone của tôi là do cậu gợi lên, tôi đã uống thuốc ức chế rồi nhưng vẫn không ngăn được mà bị dẫn dụ tới đây.”
Ý chính là cả hai việc cậu nói anh đều không làm được. Đương nhiên là nếu giọng điệu của anh không bình tĩnh như vậy thì có lẽ độ tin cậy nó đã lớn hơn rồi.
“…”
Lộ Mễ Thụy triệt để câm nín. Nữa muốn mở miệng phản bác lại không biết phải nói gì. Miệng lưỡi của cậu nào có ghê gớm đến vậy, chưa nói đối phương còn chẳng có sai. Sai đều là cậu… Nếu hiện tại đối phương nhào đến cắn cậu một cái thì đều là cậu tự làm tự chịu.
Cậu không nên đến nơi này mới đúng.
Đới Thiên nếu biết Lộ Mễ Thụy nghĩ như vậy thì anh nhất định sẽ thay mặt giáo viên dạy dỗ lại cậu ngay. Nào có Omega nhận thức kỳ quái như vậy chứ. Dù trong bất cứ tình huống nào, Omega đều không có sai, tất cả cái sai đều ở Alpha.
Cho dù Đới Thiên nói như vậy nhưng anh cũng chỉ là muốn chọc ghẹo cậu mà thôi, không hề có ý đổ trách nhiệm lên đầu một Omega. Thiết nghĩ Omega này đến đây là vì cho rằng nơi này an toàn. Cậu ấy cũng đã có hành động đúng đắn là rời xa đám đông khi nhận ra bản thân khác thường. Nếu có chỗ nào không đúng thì chính là hắn. Mà nó đã trở nên càng thêm không đúng khi độ xứng đôi của hai người lại cực cao, cao đến mức hắn không thể khống chế được tin tức tố của mình.
Lộ Mễ Thụy nghĩ thông rồi, cậu chật vật đứng lên, mặc kệ những khác thường ở nơi khó nói khiến cậu khó chịu lại nóng mặt ủy khuất mà đôi mắt đỏ lên đáng thương, cố dựa vào tường để ổn định thân hình. Cậu cố gắng ngăn cổ xao động muốn nhào đến nguồn pheromone khiến cậu mềm nhũn kia, nhưng cậu vẫn hỏi: “Vậy… Vậy hiện tại anh muốn thế nào? Muốn cắn tôi thì cắn lẹ đi.”
“…”
Đới Thiên không biết nên khóc hay nên cười khi nghe những lời này nữa. Cơ mà lời mời gọi của một Omega có độ xứng đôi cao với hắn thế này vẫn thật là trí mạng.
Anh cảm thấy không khống chế được bản năng Alpha mà dần cất bước lại gần Omega rõ ràng không có nhỏ nhắn nhưng ở trong mắt anh lúc này lại đặc biệt mềm yếu đáng thương, nhượng người bắt nạt đến phát khóc.
Tim Lộ Mễ Thụy run rẩy khi Alpha kia tiến lại gần. Ở một khắc nào đó Lộ Mễ Thụy cảm thấy cậu nên đạp cho người này một cú rồi tung người bỏ chạy khỏi chỗ này ngay. Nhưng một giây sau lý trí nói cho cậu biết, rời khỏi đây trong tình trạng này kết quả có khi còn tệ hại hơn. Ít nhất nếu đối phương chỉ cắn cậu một cái, có khi kỳ phân hóa của cậu sẽ được làm dịu lại một cách hiệu quả nhất.
Nhưng đó cũng là nếu đối phương chịu buông tha cho cậu mà chỉ cắn một cái thôi…
Lộ Mễ Thụy đắn đo một hồi, nhưng ở thời điểm người kia chạm vào cậu, đồng thời đỡ lấy thân hình mềm nhũn đang thuận đà ngã vào lòng đối phương lúc hai luồng pheromone đã quấn lấy nhau đến khăng khít, cậu vẫn là nhỏ giọng nài nỉ: “Dù… Dù sao anh cũng không phải thật sự muốn vậy… Thế thì có thể chỉ cắn một cái thôi không…”
“…”
Đới Thiên thề, ở khoảng khắc nghe Omega mềm mại đáng thương đề nghị như vậy, anh chỉ muốn làm trái ý cậu, trực tiếp đè cậu ra làm đến cùng, đánh dấu chung thân luôn.
Nhưng đối diện với đôi mắt to tròn ngập nước đầy kỳ vọng kia, anh vẫn là mềm lòng.
Đới Thiên không nói gì mà siết chặt vòng tay đang ôm tiểu Omega, động tác cực kỳ dứt khoát mà xoay người cậu lại, để cho tầm mắt của mình đối diện với tuyến thể đang sưng đỏ mê người của Omega.
Thời điểm Lộ Mễ Thụy cảm thấy cái gáy bị hơi thở nóng rực của đối phương phả lên, cảm giác xao động trong người như muốn bùng nổ thì lại nghe hắn hỏi: “Em bao nhiêu tuổi?”
Đi cùng với âm thanh ôn nhu này là cảm giác tuyến thể sau gáy bị một đầu lưỡi liếm nhẹ lấy. Nếu không phải đối phương đã lường trước tình huống mà ôm chặt lấy cậu, có lẽ Lộ Mễ Thụy đã trực tiếp tan thành một bãi nước xuân mà trượt xuống đất rồi.
“Mười… Mười sáu…”
Lộ Mễ Thụy cảm thấy mấy chữ này thôi đã rút cạn hết sức lực của cậu rồi. Nhưng cậu không thể buông tha bản thân được. Không có Alpha nào kiềm chế nổi trước một Omega đòi hỏi vô độ.
Cậu cho rằng hiện tại đối phương còn “điềm tĩnh” như vậy có một phần là bởi vì cậu không dụ dỗ anh.
Đới Thiên không biết tiểu O đang nghĩ gì, thế nhưng hắn bị câu trả lời của đối phương làm giật mình thật. Cổ xao động muốn chiếm đoạt cậu cũng giảm đi một phần nữa rồi. Chỉ là dù lúc này hắn tỉnh táo thì bản năng Alpha vẫn cho hắn biết rằng, một cái cắn là không thể không làm rồi.
Một cái cắn có thể cùng lúc xoa dịu cả hắn và Omega đang trong kỳ phân hóa mà không phải là phát tình này.
Đánh dấu tạm thời chỉ duy trì vài ngày. Nếu đối phương đang phát tình thì sợ rằng đánh dấu tạm thời cũng không thay đổi được hiện thực hắn có khả năng phải cùng đối phương trải qua hết thời kỳ này. Nhưng đối phương chỉ là đang trong kỳ phân hóa thôi thì lại khác. Một cái cắn của hắn có thể giúp đối phương ổn định kỳ phân hóa, mà pheromone của hắn cũng sẽ giúp đối phương tránh được sự quấy rối của những Alpha khác trong những ngày tiếp theo, cho đến lúc cậu hoàn toàn vượt qua nó mà không để lại di chứng gì.
Nghe thì có vẻ đối phương được lợi, nhưng đối với những Alpha đã trải qua quá trình giáo dục giới tính như anh, lợi đều là họ. Omega ở kỳ phân hóa có thể dùng thuốc để khống chế, không cần thiết cho người khác chạm vào nơi tư mật có tầm quan trọng thứ hai của mình.
Đới Thiên nhìn thấy rõ ràng dấu vết đối phương đã dùng thuốc ức chế. Nếu không phải vì anh lại gần, có lẽ cậu sẽ an toàn trở về nhà, rời xa những nguy hiểm không cần thiết.
Dù sao anh cũng không muốn chiếm tiện nghi của cậu. Tất cả đang diễn ra hiện tại đều là tình huống bất khả kháng.
“Ưm…”
Nơi không gian chật hẹp lại còn không được sạch sẽ của nhà vệ sinh cũ kỹ, một âm thanh mềm nhũn chọc người ngứa ngấy không thôi vang lên. Ẩn sau bên trong nó là tiếng xé rách của da thịt, tiếng pheromone tràn vào mạch máu cùng tiếng mút mát sắc tình nơi tuyến thể nhạy cảm tư mật của Omega.
Đới Thiên cực độ mềm nhẹ mà dùng răng nanh phá rách da thịt mềm mại sau gáy của tiểu O, truyền tin tức tố hương hoa chanh của mình vào, khiến cho nó hòa quyện cùng mùi hương thảo nồng nàn kia ở một mức độ vừa đủ rồi mới rút răng năng ra, sau khi rời đi còn không quên liếm sạch hạt châu màu đỏ kiều diễm kia đến khi nó không còn rỉ ra nữa mới thôi.
Anh nhìn tiểu O đã ngất xỉu trong ngực mình, không nhiều đấu tranh tư tưởng mà chỉnh lại quần áo cho cậu, còn không quên lấy áo khoác của mình quấn thêm cho cậu một lớp rồi mới bế cậu lên, đi ra ngoài.
Sợ có người nhìn thấy mặt cậu, anh còn tri kỷ mà đem mặt cậu giấu trong lòng ngực rộng lớn của mình, một đường đưa cậu đến phòng y tế của học viện.
“Đây là?”
Nhân viên y tế là một Beta nhưng cô vừa nhìn đã đoán được đại khái tình huống giữa hai nam nhân vừa xuất hiện trước mặt mình kia. Dù vậy cô vẫn ngờ vực mà hỏi thăm một câu trong khi Đới Thiên cẩn thận đặt tiểu Omega trong lòng nằm xuống giường bệnh trong phòng, còn không quên đắp chăn cho cậu chu đáo.
“Là kỳ phân hóa. Hiện tại đã không sao nữa rồi.”
Đới Thiên vừa nhìn tiểu Omega vừa công đạo với cô: “Em ấy đã tiêm thuốc ức chế rồi. Phiền cô liên hệ với người nhà em ấy giùm.”
“Còn cậu?”
Cô lướt nhanh qua thân người nằm trên giường, phán đoán sơ bộ đã có nhưng vẫn phải hỏi. Đồng thời cô cũng giấu nhẹm biểu tình kinh sợ trong lòng, không hề cho Đới Thiên kịp nhìn thấy.
“Đánh dấu tạm thời thôi. Tình huống bất đắc dĩ, cô không nên nghĩ nhiều. Áo khoác tạm thời để cho em ấy, nếu em ấy muốn trả thì kêu em ấy đem lại đây, một tuần sau tôi sẽ quay lại lấy.”
Đới Thiên nói như vậy, lại nhìn tiểu Omega trên giường diện mạo xuất chúng một cái nữa rồi mới sải bước rời đi phòng y tế.
Nữ Beta im lặng nhìn Đới Thiên cho đến lúc thân hình của anh hoàn toàn biến mất rồi mới dời tầm mắt lên thân tiểu Omega trên giường.
Đợi cô thay cho Lộ Mễ Thụy bộ đồ thoải mái hơn, đồng thời giúp cậu làm sạch những dấu vết đặc trưng của kỳ phân hóa, cô mới thở ra một hơi khi xác định rõ cậu không hề bị xâm phạm. Làm xong mọi thứ rồi cô mới nhấc vòng tay lên gọi đi.
“Hiệu trưởng Hạ.”
“Vâng, tôi là nhân viên của phòng y tế. Là Lộ Mễ Thụy đã phân hóa rồi.”
“Vâng, đang ở phòng y tế của học viện. Hiệu trưởng không cần lo lắng quá, em ấy không sao. Chỉ là tình huống cụ thể vẫn cần ngài lại đây mới nói rõ được.”
“Vâng, tôi đợi ngài.”
Nữ nhân viên nghiêm túc bàn giao với người bên kia, thời điểm cúp máy lại thở ra thêm một hơi nữa. Trời biết lúc nhìn thấy người trên giường là con trai của người kia, cô đã sợ run tim thế nào rồi. May mắn tình huống không đến nối bết bét… Chỉ là ai có ngờ… Lộ Mễ Thụy lại phân hóa thành Omega kia chứ…
Hạ Mễ Chúc nhiều năm trước đã biết sẽ có tình huống này xảy ra nhưng đến khi nhìn thấy cậu vẫn là không nhịn được than thở. Nhất là khi đứa con cỡ nào muốn làm Alpha… Cho dù phân hóa thành Alpha vẫn có một khả năng nữa là bị chứng rối loạn tin tức tố, muốn tìm bạn đời rất khó gì gì đó nhưng vẫn hơn như thế này.
Haizzz, không biết đứa con của cậu sẽ phản ứng thế nào nữa…
“Đây là cái gì?”
Hạ Mễ Chúc sau khi nghe tình huống từ nữ nhân viên, than thở trong lòng một chút thì bỗng nhiên nhìn thấy con của cậu đang ôm chặt một cái gì đó. Cậu theo bản năng muốn lôi nó ra nhưng con cậu lại ôm rất chặt, thời điểm cậu dùng sức nó còn ủy khuất rầm rì nói không muốn.
“…”
Hạ Mễ Chúc bất lực dành phải buông tay để mặc cho cậu ôm, còn mềm mại mà vùi đầu vào đó, cánh mũi phập phồng mấy cái đáng yêu muốn chết.
“…”
Hai người trong phòng cảm thấy vạn phần câm nín không thôi.
“Áo đó là của thằng bé kia để lại sao?”
Hạ Mễ Chúc dù sao cũng là người đã được học qua y học chuyên môn, vẫn là biết những vấn đề mang tính thường thức này dù cậu là một Beta.
“Đúng vậy, hiệu trưởng. Cậu ấy còn không để lại tên, có lẽ là không có ý định dây dưa với Mễ Thụy.”
Nữ Beta lớn mật phán đoán.
Hạ Mễ Chúc không biết nên nói đối phương quân tử hay tiểu nhân nữa. Dù sao con cậu cũng bị cắn một cái kia mà.
“Cô có nhận ra đối phương là ở khu nào không?”
Cậu lại hỏi.
“Là khu đại học.”
Nữ Beta nói, đặng chỉ cho cậu đặc thù trên cổ áo đồng phục mà Lộ Mễ Thụy đang ôm trong lòng. Đồng phục của cao trung và đại học hơi tương tự nhau, thế nhưng nó vẫn có khác biệt. Khác biệt này nằm ở trên cổ áo của bộ đồng phục. Hạ Mễ Chúc trong lòng đang loạn nên không có để ý, hiện tại mới thấy được.
“Là sinh viên năm hai.”
Hạ Mễ Chúc gật gù: “Tố chất vẫn xem như được.”
“Ai được?”
Ở lúc này Lộ Nguyên Hầu bỗng nhiên từ bên ngoài bước vào. Giọng điệu lạnh lùng của hắn dọa cho hai người trong phòng giật cả mình.
“Tướng quân!”
Nữ Beta lập tức chào hỏi, dù có run sợ khí tức của hắn nhưng vẫn không nhịn được nghĩ, hiệu trưởng Hạ nhiều năm như vậy vẫn là không quen được khí thế của Lộ tướng, vẫn sẽ bị ngài ấy dọa.
“Tiên sinh, ngài tới rồi.”
Hạ Mễ Chúc dù sao cũng ở bên cạnh người này nhiều năm, sợ nhất thời chứ không lâu sau đó đã phản ứng lại.
Lộ Nguyên Hầu thật sự nhiên mà ôm eo tiểu Beta nhà mình, ánh mắt hướng về Lộ Mễ Thụy đang cuộn tròn nằm trên giường. Từ lúc đứa nhỏ này lớn lên, không còn nhận thức và đáng vẻ của một đứa trẻ nữa thì Lộ Nguyên Hầu đã lâu không có nhìn thấy vẻ đáng yêu này của nó. Chỉ nhìn một cái là hắn đã hiểu tình huống của con mình liền.
“Từ mai tăng cường huấn luyện dành cho sinh viên đại học.”
Tố chất gì mà tốt, vừa thấy Omega phát tình đã nhào lên cắn.
…
Phần 3 bộ thú cưng sẽ ra sau khi phần hậu truyện kết thúc nên các bạn tích cực like để ra chương cho lẹ nhé.
Thể loại: Đam mỹ, giới giải trí, tổng tài, bao dưỡng, xuyên không, H, ngọt sủng.