Nhóm giáo sư cùng học sinh trường y gánh vác sứ mệnh cứu trợ, nếu thời gian có hơi kéo dài liền sẽ có thể xuất hiện cục diện không thể vãn hồi, cho nên quan niệm thời gian cùng ý thức trách nhiều của họ đều rất lớn. Vì thế khi hai trường cùng nhau xuất phát, họ sẽ đến sớm hơn. Nhưng là thấy cũng sắp đến thời gian hẹn trước, nhưng ngay cả một nhân ảnh của học viện khảo cổ đều không có. Cái này khiến thiên chi kiêu tử của học viện y trong lòng có chút phẫn uất. Ngược lại, Địch Hạo cùng các giáo sư học viện khảo cổ có chút giao tình nên cũng hiểu được một số nội tình trong đó, đối với công việc khảo cổ yêu cầu rất nhiều thiết bị chuyên nghiệp, nhưng phải là chính mình tự tay chuẩn bị, đến lúc đó đối với công tác khảo cổ mà nói sẽ tiện hơn rất nhiều. Không giống trường y, hộp dụng cụ y tế đều có sẵn, đều được người có chuyên môn chuẩn bị, không cần bản thân mỗi người đều quan tâm, cho nên thời gian khó tránh khỏi dư dả nhiều. Chính là các vị giáo sư ở đây đều là cáo già thành tinh, sẽ không nói những chuyện này với học sinh của mình.
Mặc dù dù phải tới địa điểm hẹn từ sớm, nhưng Địch Hạo cùng Thất Thất tinh thần đều rất tốt, không mệt mỏi. Địch Hạo còn đặc biệt dẫn Thất Thất đến quán ăn gần đó ăn bữa sáng. Nhưng khi trở về nửa ngày vẫn không thấy người của học viện khảo cổ. Bất quá Địch Hạo có chút nhàn nhã, thứ nhất cậu đi một chuyến này lại không tốn tiền, đều là Bành Vũ bỏ vốn cho mình để tìm cảm giác an tòan, thứ hai, ra ngoài chuyến này trừ phi gặp chuyện bất trắc thì việc khảo cổ chẳng có gì nguy hiểm. Dù sao ra ngoài một chuyến như vậy với cậu tương đương với nghỉ phép, như thế nào đều thực thanh nhàn. Cho nên hiện tại Địch Hạo cùng Thất Thất hai người quả thực là nhàn nhã tự đắc. Bành Vũ với Địch Hạo cùng nhau lớn lên, có loại quỷ gì mà chưa thấy qua, chính là Địch Hạo thường xuyên lấy quỷ ra trêu Bành Vũ nên Bành Vũ tập mãi thành thói quen. Nhưng không biết có chuyện gì với vị đại gia này, chính là đối với bánh chưng lại rất sợ hãi, phỏng chừng khi còn bé nhìn thấy tang thi nước A đã bị dọa sợ. THời điểm đó Địch Hạo đã sớm dùng quỷ trêu cợt Bành Vũ mấy lần, dẫn đến Bành Vũ đã sớm phi thường bình tĩnh. Đối với hành vi ấu trĩ trước sau như một của Địch Hạo cười nhạt, vì thế về sau Địch Hạo cảm thấy không còn ý nghĩ nữa liền buông tha. Ai biết có một lần ở trong phòng nước A, Địch Hạo đang xem "Tang thi sổ lồng" Bành Vũ liền đẩy cửa vào, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là một cảnh đầy khủng bố, dị thường ghê tởm, một cương thi miệng đầy máu, người cứng đờ. Mặc dù là trong TV, nhưng là thời điểm Bành Vũ đang ăn, lập tức có chút không kịp phản ứng bị nghẹn ở cổ họng, nếu không phải Địch Hạo phản ứng nhanh, xém chút đã bị nghẹn chết.
Có lẽ chính vì trải qua chuyện mất mặt như vậy, đã khiến Bành Vũ đối với tang thi cứ nhìn thẳng vào là không đứng dậy nổi. Qua nhiều năm như vậy, nghe Địch Hạo nói cũng biết loại bánh chưng này so với quỷ thì dễ làm hại người hơn. Quỷ hồn nếu không phải rất cường đại, căn bản không có thực thể, mà bánh chưng chúng nó có thân thể, so với quỷ hồn hư vô mờ mịt càng thêm lợi hại, cũng càng khó thu thập, làm cho người trong đồng đa͙σ kiêng kị. Mà Bành Vũ còn không phải người trong đa͙σ, nghe được nhiều, tự nhiên cũng sợ hãi. Vì thế lần này nói cái gì cũng muốn Địch Hạo đi theo cho an lòng, dù sao người này bình thường không có việc gì, nếu không có THất Thất ở gần chính là đồ lười biếng, trừ phi kiếm tiền sống qua ngày, nếu không cũng sẽ không tìm việc gì để làm.
Kỳ thực trước đó Bành Vũ cũng không quá sợ hãi, mà là hắn nghe một ít tin đồn, cái thôn tại cổ mộ kia trước đó chưa từng mất mạng người, mà sau khi cổ mộ được tìm ra thì xảy ra chuyện. Nếu nói chuyện này với cương thi không có liên hệ gì, hắn không quá tin tưởng. Hơn nữa nếu hai việc này thực sự có liên hệ, trừ hắn ra, có bao nhiêu người ở đây, đều là mấy mạng người, mà Bành Vũ tự cảm thấy mình là người có nhận thức, hắn cũng không thể mặc kệ không quản. Bất quá việc này không có căn cứ, Bành Vũ cùng Địch Hạo đêm qua có nói tới một chút, lẽ ra ngay từ đầu cũng không muốn nói với Địch Hạo sợ cậu cười hắn nghĩ nhiều, chính là cẩn thận nghĩ, vẫn cảm thấy nguy hiểm, để ngừa vạn nhất, vẫn là nói với Địch Hạo mới tốt
Chuyện này tuy rằng Địch Hạo đặt ở trong lòng, nhưng nói thật cậu cũng không nghĩ nhiều, nguyên tắc nhất quán của cậu chính là binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn. Sự tình phát sinh từ trước, cậu mới không lãng phí tế bào não để suy nghĩ nhiều, kia đều là lãng phí thời gian. Nói dễ nghe thì Địch Hạo chính là tâm khoan, thuận theo tự nhiên, nói khó nghe thì tổng kết lại chỉ một chữ - lười.
Đã qua thời gian hẹn 20 phút, nhân tài học viện khảo cổ tại con mắt phẫn uất của mọi người hấp tấp đi tới.
"Di?" Thất Thất từ trong ngực Địch Hạo thẳng thân thể lên, chỉ vào người phía trước học viện khảo cổ: "Ba ba nhìn kìa"
Thất Thất mở to hai mắt tò mò nhìn người học viện khảo cổ đối diện, thời gian này cũng không biết nhìn thấy ai, vẻ mặt thật hưng phấn, hai móng vuốt béo vẫn luôn nắm áo Địch Hạo muốn cậu quay người lại nhìn.
Địch Hạo thu hồi tầm mắt trên người giáo sư đứng đầu của học viện khảo cổ, theo tay Thất Thất nhìn qua, Bành Vũ cũng tò mò nhìn theo. Bởi vì mục tiêu tay Thất Thất rất rõ ràng, cho nên người đó cũng chú ý đến Thất Thất
"Oa, ŧıểυ mập mạp, sao nhóc lại ở chỗ này"
Theo tay Thất Thất nhìn qua, hơn nữa còn nghe giọng nói thiếu đòn như vậy, là ai Địch Hạo cũng không khó đoán ra.
"Còn muốn hỏi cậu tại sao ở chỗ này" Địch Hạo nhìn thần sắc hưng phấn của Tần Hiểu nói. Không sai, chính là kẻ lỗ mãng mang danh hiệu phú nhị đại danh xứng với thực.
"A, tôi lần này là nghiên cứu sinh của học viện khảo cổ, tôi cùng thầy giáo đi rèn luyện thực tế"
Bành Vũ nhìn Tần Hiểu với ánh mắt xoi mói: "Cậu thế mà lại là nghiên cứu sinh của học viện khảo cổ??!" – tràn đầy hoài nghi.
Tần Hiểu đen mặt: "Tôi đây rõ ràng là sáng sủa dương quang, chỉ số thông minh cao, là một nghiên cứu sinh chân chính."
"A..." Bành Vũ kéo dài âm gật đầu.
Tần Hiểu nghẹn một chút, lúc này mới kịp phản ứng hỏi: "Nói đi cũng phải nói lại, mọi người sao lại ở chỗ này?"
Bành Vũ nhún vai: "Tôi là nghiên cứu sinh trường y, rất nhanh sẽ tốt nghiệp, cũng là cùng thầy giáo đi ra ngoài rèn luyện một chút, để hoàn thành luận án cuối cùng. Lại nói tiếp, tôi hẳn là học trưởng của cậu, nhanh lên kêu một tiếng học trưởng nghe chút"
Tần Hiểu cho Bành Vũ một ánh mắt ghét bỏ - anh nghĩ hay quá nhỉ
"Ai, ŧıểυ mập mạp, vậy nhóc với ba nhóc sao lại ở chỗ này?" Tần Hiểu tiến đến bên người Thất Thất, không có biện pháp, dù cậu cũng chỉ mới quen biết với Thất Thất tại thôn Thạch Lâm vài ngày, nhưng là vẫn rất thích đứa trẻ này, hơn nữa họ vài ngày không gặp, quả thật có chút nhớ.
"Hừ" Thất Thất quệt cái miệng nhỏ cúi đầu thủ sẵn ŧıểυ móng vuốt, rõ ràng không cao hứng – vị ca ca này như thế nào lại thích gọi bé là ŧıểυ mập mạp, cho dù là thật sự béo cũng không thể nói!
Địch Hạo dở khóc dở cười vỗ Thất Thất, lại nói tiếp, Thất Thất không phải là đứa trẻ tùy tiện cáu kỉnh với người khác. CHính là không biết vì cái gì, từ sau khi nhận thức anh em Tần Chí, bé đối với hai người kia lại không có nhiều phòng bị, nguyện ý đem tính tình của mình thể hiện ở trước mặt hai người kia. Chẳng qua đối với Tần Chí là nhu thuận lấy lòng, mà đối vói Tần Hiểu lại có chút ngạo kiều: "Cậu đừng bảo con tôi là ŧıểυ mập mạp nữa, nếu không về sau Thất Thất sẽ không bao giờ để ý tới cậu"
Tần Hiểu xấu hổ sờ sờ cái mũi, càng thêm sát vào bên người Thất Thất: "Ai, ŧıểυ khả ái, anh sai rồi được không, lại nói, anh kêu nhóc là ŧıểυ mập mạp, đó là nick name, cũng là vì yêu thích nhóc, nhóc như vậy thực đáng yêu a."
Thất THất lúc này mới nâng đầu nhỏ lên, hai mắt sáng ngời nhìn Tần Hiểu chờ mong hỏi: "Cháu có mập không?"
"Ha hả... Nhóc, không mập" Tần HIểu trừu khóe miệng cười nói – ŧıểυ bằng hữu THất Thất đáng yêu, nhóc như vậy là lừa mình dối người thật sự được sao?
Thất Thất ŧıểυ bằng hữu lúc này mới vừa lòng gật đầu, vươn ra tay nhỏ xoa xoa bụng mình. "Ân, cháu đây mới không phải béo, ba ba nói cháu là anh nhi phì ~"
Là nhóc anh nhi phì trên bụng... - Tần Hiểu thật sự là hết chỗ nói, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu cười.
Bên này Tần Hiểu chưa kịp hỏi rõ ràng vì sao Địch Hạo cùng Thất Thất lại ở đây, đã bị thầy giáo kêu đi dọn đồ vật, Tần Hiểu cũng chỉ có thể cùng Địch Hạo gật gật đầu, tiện thể nhéo Thất Thất một phen, bước đi.
Chờ Tần Hiểu đi rồi, THất Thất che miệng cười ngã vào hõm vai Địch Hạo, nói nhỏ với Địch Hạo: "Ba ba, ca ca thật ngốc a, con cùng ca ca đùa giỡn mà cũng không biết."
Địch Hạo bất đắc dĩ nựng mặt Thất Thất, đây mới xứng là anh nhi phì, bất đắc dĩ nói:"Con lại nhìn người ta dễ khi dễ đi"
Thất Thất cười hai mắt cong cong: "Ca ca thực tốt đi"
Chờ thời điểm mọi người xuất phát cần rất nhiều xe, hai bên trường học phái ra một chiếc xe khách, nhưng vì thiết bị cũng nhiều, chỗ trên xe cũng bị chiếm rất nhiều, may có một số học sinh tự lái xe tới đây, nên nhân số tuy nhiều nhưng vẫn có thể phân phối được, lại không có vẻ chật chội. Bành Vũ cũng tự lái xe tới, cũng không vì nguyên nhân gì khác, chính là vì Thất Thất bảo bối nên phải lái xe để khiến Thất Thất thoải mái. Ai ngờ thời điểm lên xe, Tần Hiểu cũng chui vào.
Bành Vũ nhìn hắn: "Cậu đừng nói cậu không có xe nên mới lại đây nhá"
"Tôi có a" Tần Hiểu vừa nói, vừa thuần thục thắt dây an toàn cho mình
"Vậy sao cậu không tự đi xe của mình?" Địch Hạo ngồi ở phía sau hỏi
"Tại bên tôi nhiều người, hơn nữa bạn tôi nói muốn thử lái xe của tôi lâu rồi, nên tôi liền nhường cho cậu ta." Tần Hiểu nhún vai, chỉ chỉ vị trí xe của mình
Địch Hạo cùng Bành Vũ nhìn thoáng qua - ngọa tào, cậu ta thế mà lái SUV tới, thật đúng là nhà có tiền
Tuy rằng gia cảnh Bành Vũ cũng không tồi, nhưng căn cơ nhà họ là ở Đông Bắc chứ không phải ở đây, cho nên cũng không quá giàu có, hơn nữa Bành Vũ lại tự hạn chế mình, dù mua xe cũng không mua loại tốt nhất, tại địa phương hẻo lánh này, Bành Vũ cũng không cần bộc lộ gia thế của mình, không cần tự tìm phiền toái. Bất quá, nhìn thấy Tần Hiểu lại xe tốt như vậy, Bành Vũ vẫn là có một chút ghen tị. Dù sao đã là nam nhân, có mấy người không yêu xe?