Chính là nhiều người sức lớn, bảy người rất nhanh tìm đến chỗ ở của lão nhân gia. Chỗ ở của những người già bản địa này vị trí tương đối hẻo lánh, chung quanh đều không có bao nhiêu người đi lại.
Phòng ở thực cũ nát, cửa chính làm bằng sắt, mặt trên còn dán những bức tranh cũ, có thể thấy được bên trong cửa sắt là một ŧıểυ viện biệt lập, bởi vì nhà ở sau cửa sắt phải hơn mười thước mới tới.
Địch Hạo ôm Thất Thất đi đến trước cửa sắt, kéo vòng sắt trên cửa gõ xuống mười cái mới nghe được bên trong có tiếng bước chân truyền đến.
"Ai vậy?" Một đa͙σ thanh âm khàn khàn từ phía sau cửa truyền đến, cùng với thanh âm "Chi nha", cửa sắt được mở ra, lộ ra một khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn.
Lão nhân nhìn thấy người ngoài cửa hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, giật mình không biết nói cái gì cho phải.
Địch Hạo cười tủm tỉm cùng lão nhân lên tiếng chào hỏi, "Chào bà, chúng cháu là nhân viên quản lý hồ, muốn cùng bà hỏi thăm một chút về hồ Thạch Lâm "
Lão nhân trước mặt ánh mắt hồ nghi nhìn Thất Thất trong tay ĐỊch Hạo —— người quản lý hồ còn đưa trẻ nhỏ tới cửa điều tra sao?
Địch Hạo âm thầm nhéo nhéo mông Thất Thất, Thất Thất ngầm hiểu hướng về phía lão nhân mỉm cười ngọt ngào, "Cháu chào bà ạ."
Bị một hài tử đáng yêu lấy lòng, ngay cả người lớn cũng chịu không nổi, huống chi là một người già vốn thích trẻ con. Chỉ thấy lão nhân nghe xong trên mặt lập tức treo lên nụ cười hiền lành, đáp ứng một tiếng.
Bất quá, vẫn là không cho bọn họ đi vào...
Địch Hạo cứ như vậy mở to mắt nhìn bà lão...
Khâu Viễn ở phía sau ho khan một tiếng, nhịn cười, đi ra phía trước, nghiêm trang chững chạc nói, "Bà bà, chúng cháu phiền bà dành một chút thời gian, mong bà phối hợp một chút với công tác của chúng cháu, sau này chúng cháu sẽ có thù lao tương ứng bù lại thời gian lãng phí của bà, đây là giấy chứng nhận của chúng cháu, chúng cháu tuyệt đối là người đứng đắn." Nói xong rất nhanh từ trong lòng ngực của mình móc ra giấy cảnh viên, đưa đến trước mặt bà lão, chờ bà lão nhìn thoáng qua sau lại rất nhanh thu trở về —— dù sao người già đều là lão thị, khẳng định thấy không rõ.
Bà lão xem ra đã thả lỏng cảnh giác, nhìn Địch Hạo liếc mắt một cái, trách nói, "Ai nha, ŧıểυ tử sao cậu không nói sớm, cậu sớm đem giấy chứng nhận lấy ra, lão nhân gia ta còn không tin cậu sao, mau mời vào."
Địch Hạo chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười —— cậu tìm giấy chứng nhận ở chỗ nào cho lão nhân nhìn a, nếu có sao có thể không sớm lấy ra.
Mọi người đi theo bà lão tới phòng khách, kỳ thật nói là phòng khách, cũng không có sô pha, vào cửa chính là một cái bàn nhỏ, bên cạnh phân tán vài cái ghế nhỏ, bà lão có chút co quắp dọn mấy cái ghế dựa để mọi người ngồi xuống, Địch Hạo đem Thất THất đi tới trước, sau đó lấy hai cái ghế nhỏ cho chính mình và Thất Thất, để Thất Thất ngồi ở bên cạnh mình, rồi ngồi xuống, một bộ dáng muốn cùng đối mặt với bà lão nói chuyện, mọi người thấy Địch Hạo cùng bà lão đều đã ngồi, cũng liền tự động ngồi xuống.
Nhất là Khâu Viễn cùng Tần Hiểu, chưa bao giờ thấy loại ghế gỗ thô như vậy, ngược lại rất mới lạ. Tần Chí nhìn nhìn chính mình tây trang phẳng phiu, lại nhìn nhìn không có ghế cao, thật sự không muốn ngồi xuống.
"Ai? Anh chàng đẹp trai này như thế nào không ngồi xuống a?" Lão nhân ngẩng đầu nhìn hướng Tần Chí, nghi ngờ hỏi, còn chỉ chỉ ghế bên chân Tần Chí.
"Phốc..." Tần ŧıểυ đệ vội vàng che miệng cười —— anh chàng đẹp trai... Ha ha, cậu vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người gọi anh cậu như vậy.
Dư lại mấy người cũng đều không nhịn được cười, Khâu Viễn còn không cấp mặt mũi bật cười lớn, còn chỉ chỉ ghế, trêu chọc, "Ai, anh chàng đẹp trai, nhanh ngồi xuống a."
Tần Chí cảm giác thái dương mình co rút đau đớn, nhẫn lại nhẫn, nhắc nhở chính mình không cần cùng đám người kia chấp nhặt, lúc này mới đen mặt nói rằng, "Không cần, tôi có thói quen đứng."
"Đúng đúng đúng, hắn chính là tại văn phòng ngồi quá lâu, ngồi nữa liền không dễ chịu, bà không cần lo cho hắn." Địch Hạo không buông tha bất luận cơ hội trêu chọc Tần Chí, dù sao chính là nhìn Tần Chí không vừa mắt.
Tần Chí co rút khóe miệng, tại tiếng cười càng thêm khoan khoái của mấy người lần đầu tiên cảm thấy buồn bực.
Thất thất vỗ vỗ ba ba đang cười đến nước mắt đều ra tới, lại nâng lên cánh tay nhéo một chút mặt ba ba nhà mình, "Ba ba, sao lại xấu xa như vậy, nếu là cha nuôi ở trong này, lại chửi ba đùa giỡn tiện."
Địch Hạo đang cười bỗng im bặt, cậu xem như biết, con cậu hôm nay chính là đến hố cậu. Sờ sờ cái mũi, Địch Hạo xấu hổ nói, "Biết, biết, ba ba không cười."
Tần Chí nhìn thấy Địch Hạo đỏ lỗ tai, không hiểu như thế nào, trong lòng buồn bực trở thành hư không, thậm chí còn còn vô tình gợi lên khóe miệng.
"Được rồi, trở về chuyện chính. Khụ khụ." Địch Hạo kéo kéo cổ họng, trừng mắt liếc Tần Hiểu vẫn còn đang che miệng mà cười một cái, sau đó mới đứng đắn nhìn về phía bà lão.
"Bà bà, cháu không nói nhiều lời dư thừa liền đi thẳng vào vấn đề hỏi đi, phong cảnh hồ Thạch Lâm tuyệt đẹp, chúng cháu còn phát hiện tài nguyên dưới đáy hồ cũng thập phần phong phú, cho nên chúng cháu tính toán thăm dò một chút về số tài nguyên này, kết quả, vừa thăm dò đã xảy ra chuyện." Địch Hạo rất nhanh nói xong sự tình, sau đó tạm dừng, cẩn thận quan sát đến biểu tình trên mặt bà lão.
Quả nhiên, tất cả mọi người phát hiện bà lão sau khi nghe Địch Hạo nói tới đoạn này vẻ mặt có một chút mờ mịt, dường như chợt nhớ ra gì đó, sắc mặt bà nhất thời trầm xuống dưới.
"Các cháu phát hiện cái gì?" Lão nhân thấp thỏm hỏi.
Địch Hạo nhìn vào mắt bà lão, nhẹ giọng hộc ra hai chữ, "Xương trắng."
Mặt bà lão lập tức biến đến tái nhợt, kích động mở miệng nói, "Những cái xương đó không liên quan tới ta, thật sự không liên quan tới ta."
"Bà đừng vội, chúng cháu tin tưởng chuyện này không liên quan đến bà, chúng cháu chỉ là muốn bà giúp chúng cháu tìm hiểu một chút, vì cái gì trong hồ lại tồn tại những bộ xương trắng đó?" Địch Hạo nhẹ giọng trấn an bà lão, sau đó nói rằng, "Bà cũng biết, hồ khu du lịch phải báo lên các cơ quan ban ngành, đến lúc đó đối với xương trong hồ, chúng cháu cũng không thể không báo, nếu bên trên kiểm tra xuống, thì đây đều là mạng người, tuy rằng cũng đã hóa thành bộ xương, nhưng là phía trên cũng tuyệt đối sẽ tra rõ ngọn ngành, đến lúc đó không chỉ là hồ Thạch Lâm mà các thôn dân cũng sẽ ít nhiều liên lụy, bà cũng không muốn chuyện như vậy phát sinh đi, cho nên chúng cháu muốn trước tiên tìm hiểu một chút về bộ xương ấy, để xem đến lúc đó có thể cùng cấp trên giải quyết nhẹ nhàng, tìm được biện pháp tốt nhất."
Địch Hạo nói xong một phen đều khiến mọi người sửng sốt, giống như thật sự có chuyện xảy ra, nhất là nhìn thần sắc của bà lão, tuyệt đối không nghi ngờ.
Lão nhân hít một hơi, "Đây đều là làm bậy a, mấy ngươi có điều không biết, kia trong hồ, ai, kia người chết trong hồ đều là những người bị lồng heo ngâm (*) a."
(*: Theo mình tìm kiếm thì đây là một tục cổ của Trung Quốc, dùng để trừng phạt những người nɠɵạı tình (tiếng Hán: 浸猪笼). Cách làm: người ta sẽ đưa người có tội vào một chuồng lợn bằng tre, buộc dây ở cửa mở, treo nó lên, rồi đặt nó xuống sông để ngập nước. Nhẹ nhàng, đầu của tù nhân tiếp xúc với nước và ngâm trong vài giờ để cho chết đuối. Người ta quan niệm cách làm này thì người chết sẽ không thể tái sinh)
"Lồng heo ngâm?" Từ Tử Hạo kinh ngạc hỏi, "Hiện tại đã là xã hội pháp luật, trong thôn lại tự chủ trương đem một mạng người giết dã man như vậy, chuyện này chính là phạm pháp a."
Bà lão tinh thần suy sụp, "Lúc ấy chúng ta cũng không biết, người trong thôn chỉ biết người lớn nhất trong thôn là thôn trưởng, trong thôn có một bộ tập tục, lúc ấy làm gì có người học pháp luật, đó là chuyện vài thập niên trước rồi, lúc ấy ta cũng chỉ mới lớn." Nói tới chỗ này, lão nhân vội vàng xua tay, "Ai, hiện tại trong thôn chúng ta không làm như vậy nữa, đều là chuyện vài thập niên trước."
Xã hội vài thập niên trước, pháp luật không có mạnh như hiện tại, nhất là đối thôn dân trong thôn mà nói, còn noi theo truyền thống của tổ tiên để lại, tư tưởng các thôn dân còn chưa triệt để tiến bộ, cho nên thôn dân tự mình làm chủ là rất nhiều.
"Kia bà có thể nói cho chúng cháu, những người bị lồng heo ngâm là người như thế nào?" Địch Hạo mở miệng hỏi.
"Ai, lúc ấy lồng heo ngâm đơn giản chính là những người phụ nữ vượt tường. Trong thôn không thể dễ dàng tha thứ nữ nhân không có tam tòng tứ đức, cho nên một khi phát hiện có nữ nhân nɠɵạı tình, liền nhất định muốn đem người ấy áp dụng hình thức xử phạt này, chuyện này lúc xưa rất khó để tha thứ." Bà lão thán khí nói rằng, giống như nhớ lại những năm tháng hoang đường ấy.
"Cái gì? Nữ nhân nɠɵạı tình liền muốn cho người ta chết đuối? Ở xã hội hiện tại, những nữ nhân bị lồng heo ngâm cùng lắm chỉ bị chỉ trích một chút." Tần Hiểu khoa trương nói xong, sau đó bị Khâu Viễn gõ đầu.
"Đây là truyền thống của thôn, thật lâu trước kia đã làm như vậy. Trong thôn những nữ nhân như vậy đều là vì chồng của các nàng vì nuôi gia đình sống qua ngày nên thường đi nơi khác làm công, các nữ nhân một người ở lại trong thôn, khó tránh khỏi..." Lão nhân nói không được nữa, lại hít một hơi. Kỳ thật bây giờ nghĩ lại, bà cũng cho rằng cách xử phạt như vậy là rất nghiêm trọng, nhưng là tại thời đại ấy, mọi người đều làm như vậy, ai cũng sẽ không nghĩ đây là hành vi tàn nhẫn.
Mọi người nghe xong đều trầm mặc không nói, bọn họ sinh hoạt ở thời đại này, đối với xã hội lúc ấy cũng không hiểu biết quá nhiều.
"Bất quá khi bà lúc nhỏ, đã xảy ra một vụ án oan, từ đó, trong thôn liền huỷ bỏ truyền thống dã man này." Lão nhân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sau đó hướng về phía mấy người nói rằng.
"Án oan?" Địch Hạo giật mình, vội vàng hỏi, "Cái án oan này là xảy ra chuyện gì? Bà nói cho chúng cháu nghe một chút, chẳng lẽ lúc ấy các thôn dân xử phạt sai người?"
"Đúng vậy, lúc ấy chúng ta đều tưởng Thúy Miêu vượt tường, nhưng ai biết... Ai." Lão nhân nhớ tới chuyện năm đó liền nhịn không được thở dài, "Kỳ thật lúc ấy chúng ta còn nhỏ không được nhìn thấy cảnh thôn dân xử phạt, chuyện này là ta nghe người lớn nói lại, sau khi THúy Miêu bị chết do lồng heo ngâm, một thôn dân trong lúc vô ý phát hiện, nguyên lai là trượng phu của Thúy Miêu là Ngô Tam Lỗi cùng em gái nàng gian díu, hai người gian tình bị Thúy Miêu phát hiện, vì phòng ngừa gian tình bại lộ, Thúy Hòa, cũng chính là em gái Thúy Miêu, tính cả Ngô Tam Lỗi đồng thời vu cáo hãm hại Thúy Miêu vượt tường, hai người kia đồng thời vu cáo nên những người lớn vì thế không nghe lời kêu oan của Thúy Miêu, cuối cùng Thúy Miêu đã bị... Ai." Hiện tại suy nghĩ một chút, lúc ấy bọn họ thật sự là rất lạc hậu, cũng quá không có tri thức, chỉ cần hai người vu oan liền kiên định cho rằng là Thúy Miêu đang nói dối mà không thấy biết bao chứng cớ bị khuyết thiếu, thật sự là lúc ấy bọn họ đều tin tưởng vững chắc chân tướng nắm giữ ở số người, chính là quay đầu nhìn xem, cũng thật sự là vớ vẩn, cho nên người trong thôn sau khi biết chân tướng mới lựa chọn hủy bỏ tập tục này.