Người may mắn sống sót sau khi bị tấn công tên Chu Đào, tuy rằng hắn ta đúng tiêu chuẩn phú nhị đại, nhưng cũng bị chuyện trước đó dọa sợ, giống như con chim cút trốn trong biệt thự của mình không dám ra ngoài, sợ mất mạng nhỏ của mình.
Trong ngoài biệt thự đều có người bảo vệ, trên người Chu Đào cũng có bùa hộ mệnh Địch Hạo cho hắn ta, chờ hung thủ chui đầu vào lưới.
Nhưng mà nhiều ngày trôi qua, cả bóng dáng hung thủ cũng chưa thấy, Chu Đào đợi không được, hắn ta đem những gì mình biết về Vạn Tứ đều nói ra, nhưng mà những người này một chút năng lực cũng không có, đến bây giờ còn chưa bắt được hung thủ đem quy án, Chu Đào có chút bực bội, hơn nữa cả ngày không được ra khỏi biệt thự, điều này đã không hợp với cá tính của hắn ta thích qua lại bên ngoài, lá gan lúc trước của hắn ta bị dọa sợ lại kiềm chế không được muốn đi ra ngoài.
Ở quán bar phía tây thành phố, Chu Đào uống rượu xong lảo đảo, trong miệng hùng hùng hổ hổ, cũng không biết đang mắng ai, dường như muốn mượn cồn đem cảm xúc của mình phát tiết ra.
Không biết có phải do uống nhiều rượu, tới gần nửa đêm, Chu Đào mới say xỉn bước ra khỏi quán bar.
Ở thế hệ này càng đến nửa đêm, càng náo nhiệt, Chu Đào uống không ít nhưng tửu lượng của hắn ta tốt do thường ngày luyện ra, lúc này vẫn có một chút thanh tỉnh, trợn tròn mắt nhìn chung quanh, Chu Đào giật mình dừng bước, ngày thường hắn ta tới đây chơi biết bên ngoài có những thứ gì, lúc này bốn phía không một bóng người, rõ ràng không thích hợp, không giống một chút trong trí nhớ của mình.
Lảo đảo lắc lư đứng tại chỗ, Chu Đào trong lòng bồn chồn, cả người đầy mồ hôi lạnh, nỗi sợ này khiến hắn ta tỉnh rượu hơn một nửa.
Hắn ta cho rằng mình không đến những nơi bị phong tỏa sẽ không bị gì, cho rằng mình ở nơi nhiều người, có thể bảo đảm an toàn, nhưng ai ngờ đến sẽ xuất hiện tình huống như vậy, dù sao hắn ta cũng không hiểu về những vật siêu nhiên, bằng không cũng sẽ không sơ suất như vậy.
Chu Đào xoay người muốn trở về quán bar, vừa xoay lại hắn ta sợ tới mức té ngã xuống đất, thân thể không tự chủ được lùi về phía sau.
Không biết phía sau từ lúc nào đã xuất hiện một hư ảnh, trong tay cầm con dao, mà lúc này hư ảnh một động tác cũng không có, cứ như vậy nhìn Chu Đào.
Chu Đào gắt gao mà nhìn chằm chằm hư ảnh, mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn ta muốn nhúc nhích, lại phát hiện thân thể của mình một chút cũng không nghe theo, lúc này, Chu Đào mới cảm thấy cực kỳ hối hận.
Trong không khí như bị bàn tay ai điều khiển, một ánh sáng màu bạc xẹt qua, lấy tốc độ sét đánh không kịp trói lấy hư ảnh kia.
Chu Đào bị một phen này dọa sợ ngây người, nhìn đám người Tần Chí và Địch Hạo xuất hiện, thở hổn hển một hơi, trong lòng dâng lên oán khí.
"Mấy người lấy tôi làm mồi câu!" Chu Đào giọng căm hận nói.
Địch Hạo nhướng mày, cười nhạo một tiếng, "Chẳng lẽ cậu nghĩ hôm nay chúng tôi cổ vũ cậu đi ra ngoài sao?"
Chu Đào nghẹn một chút.
"Dù sao chúng tôi chỉ có thể xem như tương kế tựu kế, cậu đã không cảm ơn ân cứu mạng, còn lấy oán trả ơn như vậy, chậc, sớm biết đã không đi theo tới." Từ Tử Hạo ở phía sau nói. Bọn họ đã sớm nhận thấy được Chu Đào không an phận, thương lượng với Địch Hạo một chút, liền tương kế tựu kế, không ngăn cản hành động tự tìm đường chết của Chu Đào, biết đâu có thể đem hung thủ dụ ra, không nghĩ tới, thật sự bắt được.
Địch Hạo đem ánh mắt đặt trên người hư ảnh kia, hỏi Chu Đào, "Người này chính là kẻ tên Vạn Tứ sao?"
Chu Đào rầm rì không muốn trả lời, dưới ánh mắt áp bức của Tần Chí mới không tình nguyện nói một chữ phải.
"Tôi có phải từng gặp qua anh ở chỗ nào." Địch Hạo sờ sờ cằm hỏi.
Hư ảnh vẫn luôn không phản ứng thế nhưng bật cười, thanh âm thô rát khó nghe.
"Ngươi không nhớ rõ."
"Tôi nên nhớ rõ cái gì." Sắc mặt Địch Hạo có chút không tốt.
Tần Chí ở một bên có chút lo lắng, hắn không nghĩ tới Địch Hạo thế nhưng còn nhớ rõ chuyện này, hơn nữa không chút do dự hỏi ra, nhưng mà việc đã đến nước này, Tần Chí cũng không tính ngăn cản, đây là đáp án Địch Hạo muốn, nên tự cậu tìm ra, những người khác có giải thích thêm cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng mà hư ảnh kia không trả lời vấn đề Địch Hạo, mà nhìn về phía Tần Chí, hỏi một vấn đề không lường trước, "Long Hồn Đao ở chỗ của người sao."
Long Hồn Đao?
Tần Chí cho dù chưa từng nghe qua tên này, đương nhiên vẫn hiểu, Long Hồn Đao này là thanh dao trong tay hắn.
"Mục đích của ngươi quả nhiên là nó." Tần Chí cau mày nói.
"Ha ha ha......" Hư ảnh nở nụ cười, "Thanh dao đó, đúng! Không sai, có thể ta không sử dụng được thanh dao đó, ta liền làm một thanh dao uy lực lớn hơn, đáng tiếc a đáng tiếc, hiện tại ngươi lại không dùng được Long Hồn Đao."
"Có ý gì......" Địch Hạo còn chưa nói xong, đã bị xích bạc đánh văng ra.
"Hạo Hạo!" Tần Chí tiến lên ôm lấy Địch Hạo.
Lúc này, hư ảnh đã trốn thoát khỏi xích bạc.
Chu Đào cuối cùng cũng thấy diện mạo kẻ đó, đó là gương mặt dữ tợn đầy cuồng vọng, bỗng nhiên trên người hắn ta truyền tới đau đớn......
"Tuy rằng không phải hiệu quả mong muốn, nhưng hiện tại cũng không tồi, ha ha......"
Hư ảnh càng lúc càng mờ nhạt, "Chờ ngày đao đúc thành, đó là lúc ta lấy mạng người!"
Tần Chí ôm chặt Địch Hạo —— người kia, rõ ràng vẫn muốn mạng Địch Hạo! Sao hắn dám!
Những ngày kế tiếp, mọi người đều có chút trầm mặc, đặc biệt là Tần Chí, ánh mắt áp lực muốn chết, Địch Hạo cũng trầm mặc, lại không phải vì lời cuối cùng kẻ kia nói ra, mà là bởi vì cậu không nhớ ra đã từng gặp kẻ đó ở đâu, giữa bọn họ có ân oán gì.
Tần Chí suốt ngày xem xét thanh dao kia, cũng không thấy có gì kì lạ, nhưng mà, vận mệnh đã định, Tần Chí vẫn cảm thấy thanh dao này quan trọng.
Bị động chờ đợi như vậy, làm mỗi người đều rất lo âu, nhưng mà hơn một tháng chờ đợi, chờ tới lại không phải kẻ giết người Vạn Tứ, mà là Phong U.
"Đã lâu không gặp a."
Nhìn Phong U ngoài cửa, Tần Chí nhíu mày, lại không cho Phong U vào, che ở cạnh cửa, "Cậu tới đây làm gì."
"Đương nhiên là tìm hai người các anh." Phong U cười tủm tỉm nói, "Anh gặp Vạn Tứ rồi đi."
"Câm miệng!" Tần Chí đôi mắt lạnh lẽo.
"Ha hả." Phong U vui sướиɠ nở nụ cười, "Vạn Tứ không dễ đối phó vậy đâu, ít nhất, lấy tình trạng của mấy người hiện tại, tuyệt đối không đối phó được Vạn Tứ."
Tần Chí không nói gì, bởi vì ngay cả một kích của Vạn Tứ, hắn và Địch Hạo đều không tránh được.
"Để tôi vào thôi? Như thế nào?" Phong U tuy hỏi nhưng đã bước chân vào, Tần Chí tất nhiên không ngăn cản.
"Phong U?" Địch Hạo ngồi trên sô pha kinh ngạc nhìn người tới.
Nhưng Tiêu Diễn lại không có phản ứng gì lớn, tiếp tục xem TV cùng Thất Thất.
Phong U có chút buồn bực, "Thiếu chủ, cậu không thấy cấp dưới đáng yêu của mình sao?"
"...... Anh tới đây có chuyện gì?" Địch Hạo đầy đầu hắc tuyến hỏi, "Anh không phải đuổi theo Ly Dao sao!"
"Tôi lấy được thứ mình muốn liền về." Phong U cười nói, "Cho nên liền tới tìm mọi ngươi."
"Rốt cuộc là thứ gì?" Địch Hạo không thể không hỏi, ý Phong U, chẳng lẽ thứ này là cố ý tìm cho bọn họ?
"Cậu có biết vì sao tôi nhất định phải tới núi Côn Luân không?" Phong U hỏi lại.
"Thứ kia căn bản không phải của Ly Dao, chẳng qua là hắn tới Côn Luân trước một bước, nên được thứ đó mà thôi. Núi Côn Luân có cái gì, cậu đoán không được sao?"
"Núi Côn Luân. Núi Côn Luân có thể có cái gì?."
"Tương truyền trong núi Côn Luân có một hồ nước, mà này hồ nước được biến thành từ một mặt gương, mà gương này chính là Luân Hồi Kính."
"Luân Hồi Kính!" Địch Hạo kinh ngạc kêu lên, "Truyền thuyết kia là có thật?"
Phong U nhún vai, "Đương nhiên là thật."
"Vậy mục đích cậu lấy Luân Hồi Kính là gì?" Tần Chí sau khi hỏi, kêu Thất Thất và Tiêu Diễn tới biệt thư kia tìm Chu Diệu chơi.
Thất Thất ngoan ngoãn gật đầu, dắt theo Tiêu Diễn, cùng một cái đuôi nhỏ ở sau rời đi.
Phong U đan hai tay vào nhau làm ra một thủ quyết, giữa hai tay hắn xuất hiện một hư ảnh hình tròn, đó là một mặt gương, quanh thân đầy vẻ cổ xưa, đó là một cái gương cao nửa thân người sau khi xuất hiện hoàn toàn.
"Luân Hồi Kính có thể nhìn đến kiếp trước và kiếp này, cũng có thể đánh thức năng lực tiềm tàng của một người." Giọng nói Phong U mang theo mê hoặc.
"Ý cậu là gì." Tần Chí đạm nhiên mở miệng, "Chúng tôi không cần biết kiếp trước của mình."
Phong U gợi lên khóe miệng cười nhìn về phía Địch Hạo, "Cậu cũng không cần sao?"
"Anh có ý gì?" Địch Hạo nhíu mày nói.
"Cậu chẳng lẽ không muốn biết vì sao Vạn Tứ nhắm vào cậu?"
Địch Hạo trầm mặc sau một lúc lâu, sau đó hỏi, "Chẳng lẽ biết kiếp trước của tôi thì biết vì sao Vạn Tứ nhằm vào tôi sao?"
"Đương nhiên."
"Điều đó cần thiết không?"
"Cái gì?" Phong U ngạc nhiên hỏi.
"Cho dù tôi biết nguyên nhân tôi cũng không thể giải quyết nó, không phải hắn ta vẫn muốn giết tôi sao."
Phong U nhíu mày.
"Nhưng mà......" Địch Hạo cười nói, "Biết nguyên nhân luôn là tốt, tôi thực sự muốn biết, hắn ta vì sao nhằm vào tôi, còn có......" Còn có nhưng lời của Ly Dao từng nói cậu không hiểu.
Địch Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Tần Chí, "Em muốn xem, còn anh?"
"Đương nhiên phải làm cùng em."
Xem kiếp trước của bản thân, cho dù biết đó là chính mình, nhưng sợ rằng trong lòng cũng không ngừng tưởng tượng, bản thân đã từng trải qua những chuyện gì, quên đi kiếp trước, bây giờ phải xem kiếp trước của mình như một người ngoài cuộc, chỉ sợ, không phải ai cũng đủ thời gian để tiếp nhận, nhưng mà, mặc kệ Phong U vì mục đích gì đem Luân Hồi Kính tới trước mặt bọn họ, hiện giờ, thật sự cần phải sử dụng Luân Hồi Kính. Dù sao bọn họ vẫn như lọt vào sương mù không hiểu vì sao Ly Dao và Vạn Tứ đối phó mình, mông lung biết một chút gì, nhưng lại như không biết gì cả. Dù sao biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Tần Chí và Địch Hạo cũng không muốn tiếp tục mơ hồ như vậy, mặc kệ thế nào cũng phải biết nguyên nhân trước.
Kiếp trước để lại bao nhiêu vấn đề, kiếp này, chắc chắn phải giải quyết.