“Cũng đúng.”
Hà Thu Mai ngẫm nghĩ một lúc cũng thấy có lý, có khi nhà họ Phó chẳng bận tâm gì: “Hay tuần sau hỏi thử người bạn thân nhất của Phó Minh Tuấn ở đại học xem sao?”
“Cậu nói Lương Bân à?”
“Ừ, Lương Bân mới rủ tụi mình đi ủng hộ quán karaoke của anh trai cậu ta đấy. Họ mới mở thêm chi nhánh ở phía nam thành phố, nghe nói khu đó sắp được quy hoạch. Sau này sẽ xây cả cao ốc liên kết với Hồng Kông, nghe mà choáng luôn.”
Lâm Uyển với đám bạn thân của Phó Minh Tuấn quan hệ không thân không sơ, từng ăn vài bữa cơm chung, bắt đầu từ họ có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
“Được, vậy tụi mình cùng đi.”
Chốt xong chuyện họp lớp, Hà Thu Mai tiếc tiền nhưng vẫn móc ba mươi đồng ra mua chiếc váy xinh xắn, kéo Lâm Uyển vừa đi vừa nói chuyện xem mắt, cuối cùng không quên dụ dỗ cô cũng mua mấy bộ.
Thời gian này tâm trạng Lâm Uyển khá ổn định, tuy có vài chuyện chưa thông suốt, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Nhìn hàng loạt quần áo đẹp mắt, cô cũng thấy lòng ngứa ngáy.
Cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng và váy liền màu vàng nhạt họa tiết kẻ, lần đầu tiên tiêu đến bảy mươi đồng. Nhưng vải rất tốt, kiểu dáng thời thượng hiếm thấy, mới mẻ khiến người ta không nỡ rời tay.
Khi cả hai chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại, Hà Thu Mai chỉ vào khu đồ trẻ em trong cửa hàng, phấn khích hỏi: “Giờ mua đồ cho em bé có sớm quá không?”
Lâm Uyển vốn luôn cố tình bỏ qua chuyện này, lúc này lại đứng khựng lại, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng đang nhô ra, nhìn về phía khu đồ trẻ em với đủ loại quần áo nhỏ nhắn đáng yêu, chân không tự chủ được mà bước đến...
Một tiếng sau, Lâm Uyển xách theo mấy túi giấy quay về nhà họ Phó, lúc này ông bà cụ đã về phòng nghỉ ngơi. Dưới ánh đèn pha lê rực rỡ trong phòng khách là hai anh em Phó Tu Đồng và Phó Tu Hoài đang trò chuyện.
Trương Mai Anh đang uống tổ yến chưng tuyết nhĩ dưỡng nhan, thấy Lâm Uyển về, cũng tỏ ra khách sáo đúng mực: “Thím Vương, mang yến chưng để dành cho Lâm Uyển ra đi.”
Lâm Uyển bây giờ đã quen với việc đóng vai con dâu ngoan hiền trước mặt mẹ của bạn trai cũ, mỉm cười cảm ơn rồi chuẩn bị lên lầu để cất đồ, nhưng lại thấy Trương Mai Anh tiến lại gần.
“Lâm Uyển, mua nhiều đồ thế à?”
Trương Mai Anh biết chồng mình đang bàn chuyện với Phó Tu Hoài, muốn mượn tiền để xoay sở lương thưởng cho nhà máy, nên lúc này càng phải đóng vai vợ hiền hiểu chuyện: “Ôi, cái váy đẹp quá, em mặc chắc chắn rất hợp. Còn cả đồ cho em bé nữa, đáng yêu quá…”
Giọng nói hồ hởi vang lên trong phòng khách, khiến hai anh em nhà họ Phó đều quay sang nhìn.
Trương Mai Anh vốn giỏi uốn lưỡi theo người, biết em chồng thích nghe gì nên liền nịnh nọt đổi cách nói: “Tu Hoài, mau lại xem này, vợ em mua nhiều đồ lắm đấy! Nào là cho mình, cho con, còn có cả đồ cho em nữa. Đúng là vợ hiền, lúc nào cũng nghĩ đến cái nhà này.”
Nghe chị dâu tâng bốc đến mức gần như bịa chuyện, Lâm Uyển hơi sững lại, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông đang bước tới, có chút lúng túng. Cô nào có mua đồ cho Phó Tu Hoài đâu.
Lúc ở trung tâm thương mại, cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó.
Tay trái cầm mấy chiếc váy xinh đẹp, tay phải là mấy bộ đồ dễ thương cho em bé, đứng trước mặt người đàn ông cao lớn anh tuấn ấy, Lâm Uyển cảm thấy có phần ngại ngùng.
Anh mặc được cái nào? Tự chọn đi.
Một câu tâng bốc cố ý của Trương Mai Anh khiến mặt Lâm Uyển nóng bừng. Về đến phòng, cô đặt mấy túi giấy lên bàn, có chút ngại ngùng giải thích: “Em mua vài chiếc váy với đồ cho đứa nhỏ…”