Mang Thai Con Của Chú Út Bạn Trai

Chương 23

Trước Sau

break

Cô ngẩn người nhìn người đàn ông đang rót nước ấm từ ấm vào ly thủy tinh, lát sau đã thấy một ly nước được đưa tới trước mặt.

Phó Tu Hoài khẽ nhấc cằm, không nói thêm gì.

Lâm Uyển cầm lấy ly nước ấm, uống hơn nửa, cảm giác ánh mắt dán trên mặt mình mãi không chịu rời đi, chỉ lặng lẽ nghiêng nhẹ người.

May mà người đàn ông uống cạn ly nước, xoay người đi đến tủ đầu giường bên phía cô, lấy ra một cuốn sổ bìa vàng, tiện miệng nói: “Công ty vừa nhận được công trình mới, sẽ xây tòa nhà 15 tầng đầu tiên ở Giang Thành, lợi nhuận mấy chục vạn. Cộng thêm các khoản thanh toán từ công trình trước, tài khoản anh hiện có khoảng hơn trăm vạn tiền lưu động. Còn tài sản công ty thì...”

“Anh tự dưng nói cái này với em làm gì?” Lâm Uyển siết chặt ly nước, hơi ngạc nhiên.

Trong lòng cô, cả hai vẫn là người xa lạ, chỉ là hai người xa lạ buộc phải sống chung dưới một mái nhà.

“Anh sợ em quên mất, ra trung tâm thương mại mà tiếc chẳng nỡ mua lấy một bộ đồ.” Ánh mắt Phó Tu Hoài thoáng chút ý cười nhàn nhạt.

Lâm Uyển đoán chắc là do vợ chồng Hà Yến Ni nói gì đó với anh, mặt không khỏi nóng lên: “Chị Yến Ni nói linh tinh đấy, em vốn dĩ không định mua.”

“Lần trước đưa em sổ tiết kiệm, trong đó có mười vạn. Còn trong ngăn kéo kia cũng có ít tiền mặt, đừng để đó cho bụi bám.”

Lâm Uyển đúng thật không biết có mấy thứ này, nhận lấy sổ tiết kiệm anh đưa, thấy tên chủ tài khoản là mình, tổng cộng mười vạn.

Trong ngăn kéo còn có một phong bì đựng tiền mặt, nhìn xấp tiền dày cộp, chắc cũng phải cả nghìn.

Lâm Uyển không hiểu, Phó Tu Tuấn có cần thiết phải làm đến mức này không?

Lâm Uyển nhất thời bốc đồng muốn mở miệng hỏi, muốn hỏi rõ rốt cuộc năm qua đã xảy ra chuyện gì với Phó Tu Hoài, nhưng lời vừa đến môi lại không thốt ra được.

Cô không quá tin tưởng người đàn ông này.

Thậm chí mơ hồ cảm thấy, cho dù có hỏi, e là cũng chẳng nhận được câu trả lời thật lòng.

Âm thầm nhận lấy sổ tiết kiệm và tiền mặt sinh hoạt, Lâm Uyển gom hết số tiền dành dụm trước kia cùng ba tháng lương gần nhất cất gọn lại, đến khi xác nhận chắc chắn Phó Tu Hoài không đưa tiền cho Lâm Quốc Phú, cô mới yên tâm.

Chỉ là, hôm sau vừa quay lại xưởng may, Trần Thu Hồng lại tìm đến Lâm Uyển.

Công nhân trong văn phòng xưởng đều biết cô sinh viên mới vào, Lâm Uyển, có bác trai và bác gái làm trong nhà máy, Lâm Quốc Phú ở phân xưởng một, còn Trần Thu Hồng ở phân xưởng hai.

Hai người làm việc trong xưởng may hơn hai mươi năm, mất chín năm trời mới được chuyển từ công nhân tạm sang chính thức, sau đó còn phải xếp hàng mới được phân nhà tập thể.

Ngay ngày đầu Lâm Uyển đi làm, Lâm Quốc Phú và Trần Thu Hồng đã tới bắt chuyện, làm rùm beng khiến cả văn phòng đều biết.

Lần nữa gặp lại mẹ ruột, Lâm Uyển chẳng bộc lộ chút cảm xúc nào. Dù sao từ nhỏ cô đã bị gửi về quê, sống cùng gia đình bác cả.

Khi đó, Lâm Quốc Phú và Trần Thu Hồng vẫn chỉ là công nhân tạm thời, không được phân nhà, phải chen chúc trong ký túc xá công nhân, căn bản không thể nuôi con.

Lâm Uyển hiểu hoàn cảnh gia đình, chưa từng oán trách cha mẹ, chỉ luôn nhớ rõ họ từng nhiều lần về quê thăm nom, nói rằng đợi được chuyển sang chính thức, xếp hàng đăng ký xong là có thể nhận được căn hộ tập thể, lúc ấy sẽ đón cô về ở cùng.

Tiếc rằng, đời không như mơ.

Năm Lâm Uyển lên chín, cha mẹ cô cuối cùng cũng được phân cho một căn hai phòng ngủ, rộng ba mươi mét vuông. Cô ngỡ rằng rốt cuộc cũng được về thành phố sống cùng cha mẹ, nào ngờ Trần Thu Hồng lại phát hiện mình bất ngờ mang thai đứa thứ hai.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc