“La lối cái gì đấy hả?!”
Một nhân viên toa tàu mặc đồng phục xanh đậm, gương mặt nghiêm nghị, quát lớn rồi chen qua đám đông hành khách, bước nhanh lại gần.
Ông ta cau mày, đôi mắt nghiêm khắc đảo một vòng, rồi trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?!”
Thấy nhân viên toa tàu đến, Trương Tuyết Hoa lập tức khóc lóc ầm ĩ, tranh thủ lên tiếng trước: “Chú... chú nhân viên tàu, chú nhất định phải giúp chúng cháu đòi lại công bằng, là cô ta! Cô ta cố tình hắt dưa cải muối vào chúng cháu! Hu hu hu~ Áo cháu mới mua bị cô ta làm hỏng rồi!”
Cô ta vừa khóc vừa chỉ thẳng vào Lưu Tri Tri.
Lời vừa dứt, mấy “nạn nhân” phía sau cũng ào ào phụ họa:
“Đồng chí nhân viên tàu! Mau bắt con nhỏ đó lại! Bắt cô ta đền tiền áo cho tôi!”
“Còn mắt tôi nữa! Ớt bay vô mắt tôi, đau chết đi được! Tôi phải đi khám mắt, để cô ta trả tiền viện phí!”
“Còn tôi…”
Tiếng người la ó ầm ĩ khiến đầu nhân viên toa tàu như muốn nổ tung.
Đợi họ nói hết, ông ta nhìn một vòng lớp dầu đỏ dính đầy áo mấy người đó, rồi cúi đầu nhìn mớ cải thảo rơi tứ tung dưới sàn.
Cuối cùng, ánh mắt ông ta dừng lại ở cô gái mà mọi người đều chỉ vào: Lưu Tri Tri.
Nhìn cô gái co ro ở góc ghế, trông như không biết gì, nhân viên tàu càng cau chặt mày.
Cô gái này nhìn yếu đuối, rụt rè, không giống loại người sẽ gây chuyện kiểu đó.
Ông ta cúi xuống nhìn thanh niên đang ôm đầu gối, lập tức bỏ qua, quay sang hỏi cô gái nhỏ: “Đồng chí, những lời họ nói... có thật không? Có phải cô cố tình hắt... hắt đồ ăn lên người họ không?!”
Lưu Tri Tri run rẩy, không nói lời nào.
Nhân viên tàu thấy cô im lặng thì mất kiên nhẫn, cúi xuống, giật mạnh vạt áo cô.
Lưu Tri Tri cảm nhận rõ bị người ta kéo áo, hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn quanh, rồi nhìn lên nhân viên tàu đang đứng cạnh bàn.
Trong mắt cô lóe lên vẻ lạnh lẽo, rồi bắt đầu màn diễn của mình.
Mắt cô rơm rớm nước, ánh nhìn hướng về nhân viên tàu lộ vẻ tủi thân, tự ti, rồi chỉ vào miệng mình.
Cô há miệng phát ra âm thanh: “A ba, a ba, a ba~”
Nhân viên tàu và tất cả những người đang nhìn về phía Lưu Tri Tri đều sững sờ.
?????
Cô là… người câm?!
Lưu Tri Tri bình tĩnh tiếp tục màn diễn.
Nước mắt vẫn chảy, cô lại chỉ vào tai mình, vẻ mặt đầy tự ti và đau khổ, rồi khẽ lắc đầu.
“A ba a ba~”
Cả đám người còn lại: ???
Trình Hy Xuyên ngồi bên phải cô cũng sửng sốt, đồng tử khẽ co lại:
Câm… điếc?!
Xì~
Hình như từ lúc lên tàu đến giờ, thật sự chưa nghe cô nói câu nào, trời ơi, đáng thương thật!
Người phụ nữ đối diện đang bế con nhìn cô gái nhỏ gầy gò như vậy, ánh mắt đầy thương cảm, lên tiếng với nhân viên tàu: “Đồng chí, cô ấy đáng thương quá, là người câm điếc mà!”
Câu nói ấy như hiệu ứng gương lan ra khắp đám đông vừa chứng kiến sự việc.
(Hiệu ứng gương: hiệu ứng tâm lý khiến người ta đồng cảm mạnh mẽ với người yếu thế.)
Lúc này, trong đám đông bắt đầu rộ lên tiếng xì xào.
“Câm điếc á? Bảo sao lúc nãy không nghe gì cả, thế mà cô gái kia cứ ép người ta nhường chỗ…”
“Đúng đấy! Một chút đồng cảm cũng không có…”
“Cô ấy ném dưa cải muối chắc cũng là do bị tên nhóc kia làm giật mình thôi. Tôi còn thấy cô ấy đang ăn bình thường, đột nhiên tên kia bước tới gây sự, chắc hẳn đã làm cô ấy hoảng…”
“Trời ơi~ Cô bé tội nghiệp, lại còn là người câm điếc nữa, chậc chậc…”
Trương Tuyết Hoa cùng mấy người phía sau vừa rồi hùa theo, cộng thêm tên đầu đinh đang ôm gối ngồi dưới đất, tất cả như hóa đá tại chỗ.
Mọi chuyện hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của họ.
Đặc biệt là Trương Tuyết Hoa, cô ta nghẹn đến mức sắp nổ phổi.
Cô ta cảm nhận rõ ánh mắt xung quanh như mũi tên đang dồn dập nhắm vào mình, bắt đầu luống cuống, tất cả là tại con tiện nhân kia!
Cô ta lườm Lưu Tri Tri một cái sắc lẹm, rồi đảo mắt, lớn tiếng nói với đám đông: “Ai mà tin cô ta là người câm điếc chứ, lỡ đâu cô ta đang lừa chúng ta để khỏi phải đền tiền quần áo với tiền khám mắt thì sao?!”