Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 46

Trước Sau

break

Còn Lưu Đại Quốc thì chạy theo em trai đến nhà bên kia.

Vừa nhìn thấy mẹ già hấp hối nằm đó, người đầy thương tích không nỡ nhìn, Lưu Đại Quốc sốc đến mức máu dồn lên não, ngất xỉu tại chỗ.

Không có ai quản, cậu con trai quý hoá là Lưu Quốc Bảo khi biết mình sắp phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức liền kéo lê cái chân tập tễnh đến phòng ban phụ trách gây náo loạn để không phải đi nông thôn.

Nhưng cán bộ ở đó không thèm quan tâm cậu ta là ai, lý do gì. Tên đã có trong danh sách thì đến đúng 2 giờ chiều, họ nhét cho cậu ta quần áo, đồ dùng trợ cấp, rồi cưỡng chế đưa lên tàu.

Khi Vương Thúy Lan vẫn còn khóc lóc vật vã, tìm không ra hộp tiền tiết kiệm, sực nhớ đến chuyện con trai mình phải xuống nông thôn thì chuyến tàu chở Lưu Quốc Bảo đến tỉnh Cam đã lăn bánh được nửa tiếng.

...

“Đồng... đồng chí ơi, chân tôi hơi đau, cho tôi ngồi nhờ một chút được không? Yên tâm, tôi chỉ ngồi nghỉ một lát thôi, sẽ trả lại ghế ngay…”

Lưu Tri Tri đang ngủ không ngon lắm, bị đánh thức bởi giọng nói mềm yếu tội nghiệp bất ngờ vang lên.

Lúc tàu rời bến sáng nay, cô đang mãi nghĩ ngợi, lại thêm cả đêm qua gần như thức trắng. Thế là mới chợp mắt được một lát thì bị gọi dậy.

Giờ tỉnh hẳn, tinh thần cũng khá lên nhiều. Cô liếc vào không gian xem giờ, đã ba giờ chiều.

Chuyến tàu cô đi xuất phát từ tỉnh Hà, đến tỉnh Đông Bắc mất hai ngày rưỡi, nghĩ đến thôi cũng thấy mệt.

Lưu Tri Tri ngồi thẳng dậy, vươn vai duỗi người vì nằm co quắp quá lâu, đủ loại mùi hôi trong không khí khiến cô cau mày, lúc này mới bắt đầu quan sát xung quanh.

Ghế cô ngồi ở dãy đôi bên trái, giữa hai bên là cái bàn gỗ nhỏ cũ kỹ, giờ chất đầy túi lớn túi nhỏ và đồ ăn khô.

Cô đưa mắt nhìn qua ghế đối diện.

Một cặp vợ chồng trẻ chừng hai mươi mấy tuổi đang ngồi đó. Người vợ tay chân luống cuống dỗ đứa con đang rên rỉ trong lòng, còn người chồng thì tỉnh bơ cầm sách đọc, không buồn liếc nhìn lấy một cái.

Ánh mắt Lưu Tri Tri hơi tối lại, quay đầu đi chỗ khác.

Cái kiểu hôn nhân “góa chồng khi còn sống” như vậy, dù là ở hiện đại hay thời này đều đầy rẫy cả.

Nhìn hành lang chật kín người chen chúc, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ...

Sau này nếu muốn xây dựng gia đình, cô nhất định phải tìm được một người thật lòng, hợp ý, cùng nhau xây dựng tổ ấm!

Còn nếu không tìm được thì chi bằng dùng số tiền mình kiếm được sau này, sống một cuộc đời tự do phóng khoáng còn hơn.

Đang mơ mộng về tương lai rực rỡ thì bỗng bên tai vang lên giọng nói từ chối lạnh tanh: “Xin lỗi đồng chí, chân tôi có bệnh cũ, không thể đứng lâu được! Hay cô thử hỏi người khác xem sao?”

Trình Hy Xuyên lạnh lùng nói, liếc nhìn cô gái một cái rồi cúi đầu tiếp tục đọc quyển sách văn học trên tay.

Lưu Tri Tri khẽ nhướng mày, nhìn sang cô gái đang xin nhường chỗ, khuôn mặt thanh tú, không xấu.

Tóc tết hai bím dài buông xuống hai bên, làm nổi bật làn da trắng và khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ mong manh.

Nhưng giờ cô ta đang tỏ ra ấm ức, ánh mắt nhìn chàng trai ngồi bên phải Lưu Tri Tri đầy luyến tiếc, như thể sắp khóc đến nơi.

Khóe môi Lưu Tri Tri giật giật, đúng chuẩn “tiểu trà xanh”!

Nhưng trong toa tàu có bao nhiêu chỗ, sao cứ nhắm đúng người này mà xin?

Ánh mắt cô đảo qua chàng trai ngồi bên phải.

Chỉ một cái liếc, Lưu Tri Tri lập tức hiểu ra lý do, anh chàng này chỉ ngồi yên đó đã toát lên khí chất không tầm thường.

Thứ khí chất ấy, chắc chắn không phải do nhà bình thường nuôi dạy ra.

Cô có được kết luận đó là bởi, trên cổ tay anh ta đeo một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ hiệu Titoni sáng loáng.

Thời buổi này mà đeo được món đồ đắt đỏ như vậy thì rõ ràng là thiếu gia nhà giàu còn gì!

Trong lòng Lưu Tri Tri thầm cảm thán, đồng thời cũng phải nhìn cô gái kia bằng con mắt khác.

Ánh mắt... cũng độc thật!

Trương Tuyết Hoa cúi đầu giả vờ đáng thương, ánh mắt không ngừng liếc về cổ tay của chàng trai trước mặt, cắn môi đầy tiếc nuối.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc