Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 44

Trước Sau

break

Còn phần của cô, khỏi nghĩ cũng biết chắc chắn đã bị Vương Thúy Lan giấu đi rồi.

Cô quay đầu nhìn về phía khu nhà nhỏ, nhếch mép cười thầm: “Bà không đưa trợ cấp cho tôi, tôi lấy hết tiền bà để dành. Hừm... ván này coi như hòa!”

Sau khi người cuối cùng lên xe, chiếc xe tải liền rồ máy nổ lớn, từ từ rời khỏi thị trấn Dương Môn, nơi mà bây giờ họ không còn thuộc về nữa.

Gió hè nóng rát thổi vù vù bên tai mọi người.

Lưu Tri Tri nhìn khung cảnh lùi dần ngoài cửa sổ, nghe tiếng khóc không kìm nén được của mấy cô gái khác trong xe, lòng cô cũng thấy nặng nề, không còn vui vẻ như trước.

Chiếc xe tải màu xanh lá lao vút về phía thành phố, đúng 7 giờ rưỡi sáng thì đưa họ tới ga tàu hỏa.

Lưu Tri Tri lấy vé tàu và thư giới thiệu từ trong không gian ra, giờ mới chỉ 7 giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa tàu đi Đông Bắc mới đến.

Tranh thủ lúc còn thời gian, cô tìm một góc vắng người, nhét túi bánh vào không gian, sau đó lấy ra một chiếc túi vải bố đeo chéo màu xanh quân đội, trên có dòng chữ “Phục vụ nhân dân” màu đỏ.

Có cái túi này làm bình phong, cô có thể thoải mái dùng ý niệm lấy đồ trong không gian ra khi ở trên tàu.

Tàu đi Đông Bắc vừa cập bến.

Khi mọi người còn đang cặm cụi mang hành lý, Lưu Tri Tri đã nhẹ nhàng đi kiểm vé lên tàu, nhanh chóng tìm được một chỗ ngồi trống rồi ngồi xuống.

Tàu thời này không có chỗ ngồi cố định, ai nhanh thì có chỗ, không thì đành đứng suốt chuyến thôi.

Mà giữa đường lại không được đi vệ sinh, nếu đi cùng bạn bè thì còn có thể giữ chỗ giúp nhau, như Lưu Tri Tri đi một mình, chỉ cần vừa rời đi là sẽ mất ghế ngay.

Thế nên cô quyết định, suốt chặng đường này sẽ hạn chế uống nước, giảm nhu cầu đi vệ sinh, như vậy mới có thể ngồi yên đến nơi.

Tiếng ồn ào trên tàu mỗi lúc một lớn, người càng lúc càng đông, càng chen chúc. Trong khi đó, ánh mắt Lưu Tri Tri lại lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô đã thay Lưu Quốc Bảo đăng ký đi về nông thôn, không biết giờ này cậu ta đã được xếp lịch chưa?

Còn món quà nhỏ mà cô để lại đêm qua... không biết đến trưa, dưới ánh nắng gay gắt nhất, vợ chồng Vương Thúy Lan có kịp thấy không?

Khi những lời chia ly đầy lưu luyến trong và ngoài toa tàu dần trôi xa, đoàn tàu hỏa cũng từ từ lăn bánh.

Lưu Tri Tri nhìn ra sân ga ngoài cửa sổ, nơi những người thân đang vừa đi theo tàu vừa vẫy tay tạm biệt, trong lòng bỗng chốc dâng lên một nỗi buồn mơ hồ.

"Không sao đâu Lưu Tri Tri, đó vốn dĩ không phải là nhà của cô, cũng không phải người thân của cô. Tôi sẽ giúp cô tìm lại cha mẹ ruột. Từ giờ trở đi, trời cao biển rộng, tự do mà sống... Đừng buồn nữa, ngốc quá..."

Vừa cố nuốt ngược làn sương bất chợt dâng lên trong mắt, cô vừa tự lẩm bẩm an ủi cảm xúc đang dâng trào.

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ cứ vùn vụt lùi lại phía sau, cô nghĩ, mình sẽ sống thay "nguyên chủ" một cuộc đời rực rỡ, đặc biệt, xứng đáng trong thời đại này.

Trong khi đoàn tàu xanh như con rồng sắt phun khói rít vang lao đi xa tít tắp…

Ở nhà họ Lưu.

Vương Thúy Lan đang vừa vui vẻ ngân nga, vừa nhanh tay dọn dẹp căn nhà gỗ.

Hôm nay bà ta cố tình xin nghỉ làm một ngày chỉ để chắc chắn con nhãi kia đã lên xe rời khỏi đây.

Vừa nãy xe tải chở đám thanh niên trí thức trở về, bà ta đã lập tức chạy ra hỏi tài xế. Khi nghe tài xế nói đã tận mắt thấy hơn chục người leo lên tàu, bà ta mới hoàn toàn yên tâm.

Từ giờ trở đi, con nhãi đó sống hay chết bà ta cũng chẳng quan tâm nữa. Dù sao thì… cô đâu phải con ruột của bà ta.

Lỡ như con nhãi đó mà còn sống sót quay về...

Nghĩ tới khả năng đó, Vương Thúy Lan bỗng khựng lại, ánh mắt lóe lên chút tính toán.

Hừ!

Nếu cô thật sự còn sống mà quay lại thì càng hay! Lúc đó tìm đại ai đó gả cô đi, bà ta với tư cách là "mẹ ruột" còn có thể kiếm được một khoản tiền cưới kha khá, quá là hoàn hảo!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc