Một công đôi việc, đúng là đáng mừng hết biết.
Đêm khuya tĩnh mịch, ánh sao mờ ảo.
Lưu Tri Tri tranh thủ ánh trăng lờ mờ, tốn không ít công sức mới trèo được lên mái nhà gỗ.
Cô cầm trong tay một món đồ nhỏ mua từ cửa hàng trong không gian, canh chuẩn hướng rồi nhẹ nhàng gắn nó vào khe hở giữa các tấm gỗ.
Xong xuôi, cô rón rén leo xuống, mặt mày ánh lên nụ cười đắc ý khi sắp đạt được mục đích, rồi chui ngay vào không gian trong căn nhà gỗ.
Thứ cô đặt trên mái nhà chính là món quà chia tay cuối cùng dành cho vợ chồng Lưu Đại Quốc.
Hy vọng họ sẽ thích nó!
Sáng hôm sau, vì nhóm thanh niên trí thức được xe tải quân dụng đưa thẳng ra ga tàu nên tầm 5 giờ sáng, Lưu Tri Tri đã bị Vương Thúy Lan lôi dậy.
“Xe sắp đến rồi! Mau dậy thu dọn đồ đạc đi! Sắp phải đi rồi! Đây là vé tàu với thư giới thiệu, mày mà làm mất là khỏi lên tàu, cũng chẳng đến được nơi báo danh. Đến lúc đó thì chuẩn bị vào trại cải tạo mà bóc lịch!”
Nghe mấy lời dọa dẫm đó, Lưu Tri Tri lười phản ứng, chỉ lặng lẽ lật mắt nhìn lên trần nhà gỗ mờ tối.
Trời ạ, đến lúc sắp đi rồi mà vẫn không quên hù dọa cô thêm một trận.
Cô im lặng cất vé tàu và thư giới thiệu vào không gian.
Không cần Vương Thúy Lan nhắc, cô cũng biết phải giữ kỹ mấy thứ này.
Vì trong thời buổi này, không có thư giới thiệu thì đúng là chẳng khác nào người vô danh, đi đâu cũng bị xua đuổi.
Cầm được vé tàu và thư giới thiệu, lòng cô bỗng nhẹ nhõm hẳn.
Cuối cùng cô cũng có thể rời khỏi nơi này để sống một cuộc đời thoải mái hơn.
Mới xuyên đến đây vài ngày ngắn ngủi đã phải đối mặt với cái nhà khiến người ta ghê tởm này, Lưu Tri Tri cảm thấy ngột ngạt không thở nổi.
Vừa nghĩ, cô vừa nhẹ nhàng tháo búi tóc lộn xộn rồi tết lại gọn gàng.
Cô chẳng có gì cần thu dọn cả, vì vốn dĩ nguyên thân cũng chẳng có gì là của riêng ở trong căn nhà này.
Vương Thúy Lan nhìn quanh xem nhân viên ban thanh niên trí thức đã đến chưa, vừa quay về sân đã thấy Lưu Tri Tri đứng đơ ở đó.
Gương mặt bà ta khó chịu nhăn lại như bánh đa.
Bỗng, bà ta trông thấy bộ quần áo cô đang mặc, lập tức bước tới tức tối quát: “Con nhãi!! Bộ quần áo mới này ở đâu ra hả?!”
Lưu Tri Tri nhìn thẳng vào mắt bà ta, nhướng mày, bình thản nói: “Bà Trương hàng xóm cho tôi. Sao, mẹ cũng muốn giật lại luôn à?”
Nghe đến đây, Vương Thúy Lan giận tím mặt, đang định ra tay dạy dỗ cô thì bên ngoài vang lên tiếng gọi: “Lưu Tri Tri! Đồng chí Lưu Tri Tri! Mau ra xe chuẩn bị xuất phát…”
Nghe thấy tiếng gọi, mắt Lưu Tri Tri lập tức sáng lên. Cuối cùng cũng được rời khỏi nơi này rồi!
Cô chẳng buồn nhìn sắc mặt sa sầm của Vương Thúy Lan nữa, bước nhanh ra cửa.
Nhân viên ban thanh niên thấy cô bước ra, đánh dấu tên trên danh sách rồi ngẩng đầu nói: “Xe tải đậu ngay đầu thị trấn rồi, đồng chí Lưu, cô không mang theo hành lý, cũng không có chăn chiếu à?!”
Lời này vừa dứt, hàng xóm xung quanh và mấy phụ huynh tiễn con đồng loạt quay sang nhìn cô, rồi nhìn sang Vương Thúy Lan đứng trước cửa nhà họ Lưu.
Lưu Tri Tri thoáng sững lại, liếc mắt một cái lập tức chuyển sang vẻ đáng thương, rụt rè nhìn về phía Vương Thúy Lan.
Vương Thúy Lan bị mọi người nhìn chằm chằm thì xấu hổ vô cùng. Khi ánh mắt lia tới Lưu Tri Tri, bà ta tức đến mức suýt phun máu.
Con nhãi chết tiệt này!!
Lúc nãy còn hống hách lắm mà giờ lại bày ra bộ mặt đáng thương trước mặt người ngoài!
Bà ta cố kìm nén cơn giận, bị bao ánh mắt chê cười nhìn vào nên đành gượng cười nói: “Haizz, con bé nó đi gấp quá, quên mang theo hành lý tôi chuẩn bị sẵn rồi.”
Nói rồi vội vàng tiến đến nắm chặt tay Lưu Tri Tri, ánh mắt sắc như dao nhưng miệng vẫn cố cười: “Tri Tri à, con đi theo mẹ quay lại nhà lấy hành lý!”
Lưu Tri Tri vẫn giữ vẻ sợ sệt, nhưng tay thì âm thầm siết chặt tay bà ta.
Cô bấm thật mạnh vào một mảng thịt, xoay một cái khiến Vương Thúy Lan đau thấu tim gan, buộc phải buông tay.