Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 6

Trước Sau

break

Sáng hôm sau, Ninh Phồn Tinh dậy sớm nấu một nồi cháo trắng, ăn cùng dưa muối. Hai chị em ăn sạch sẽ, đến đáy nồi cũng không chừa.

“Tiểu Trạch, ở nhà trông nhà cho ngoan. Chị đi lên huyện có việc. Nếu chú thím lại tới gây chuyện thì nhớ chạy qua gọi thím Đại Hoa và thím Béo đến, nhớ chưa?”

Cô dặn dò kỹ lưỡng xong mới yên tâm chuẩn bị lấy xe đạp ba Ninh để lại. Nhưng vừa trèo lên thì phát hiện mình còn quá nhỏ nên chân không với tới bàn đạp.

Chiếc xe đạp của ba Ninh là loại khung cao, nặng trịch. Với thân hình nhỏ xíu hiện giờ của cô hoàn toàn không thể ngồi đạp được, chỉ có thể đứng mà đạp. Mà kiểu đạp đó vừa tốn sức lại nguy hiểm.

Cô đành nghĩ cách khác. Chợt nhớ ra hồi nhỏ ba từng dắt cô đi con đường tắt đến huyện, ít người biết mà lại gần hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Ninh Phồn Tinh đẩy xe đạp vào nhà, thực ra là giấu vào không gian để lỡ hai người kia có tới cũng không trộm được.

Ổn thỏa mọi thứ, Ninh Phồn Tinh men theo con đường tắt mà ba từng dắt đi.

Vì đường ít người qua lại, cô cũng mạnh dạn hơn. Mới đi được một đoạn, cô đã lấy từ không gian ra một chiếc xe điện, phóng thẳng về phía thành phố.

Xe điện chạy nhanh thật, mới bốn mươi phút cô đã ra tới cuối đường mòn, thành phố của huyện hiện ra ngay trước mắt.

Ninh Phồn Tinh giấu xe điện vào không gian, tiện tay lục lọi một lúc tìm được một bộ tóc giả nam, mấy bộ quần áo kiểu cũ của con trai.

Đội tóc giả, mặc đồ nam, Ninh Phồn Tinh còn cẩn thận chọn loại kem nền tông sẫm bôi khắp mặt. Chẳng bao lâu, một cậu nhóc tóc ngắn da ngăm đen đã xuất hiện giữa phố huyện.

Hóa trang thành nhóc nhà quê, Ninh Phồn Tinh trong mắt người khác trông đúng kiểu lần đầu ra tỉnh, cái gì cũng thấy mới lạ.

Mặc dù thành phố trong huyện cuối những năm sáu mươi này, so với thành phố hiện đại mà cô từng sống thì nghèo nàn lắm, nhưng lại có một nét gì đó rất khác biệt khiến người ta cảm thấy mới mẻ.

Dân ở đây tuy ăn mặc không sành điệu, nhưng ai cũng gọn gàng, đi lại vội vã. Thi thoảng có chiếc xe đạp chạy ngang, chuông kêu leng keng giữa phố, trông đầy phong thái.

Cô quan sát một vòng, phát hiện thành phố cũng không lớn lắm. Hồi nhỏ Ninh Phồn Tinh chỉ theo ba đến đây hai lần, đường xá còn chưa nhớ rõ nói gì đến chuyện tìm chợ đen?

Hết cách, cô đành loanh quanh tìm thử. Nghĩ bụng nếu tìm không ra chợ đen thì cứ ngó quanh mấy khu nhà tập thể, nhìn xem nhà nào có vẻ khá giả thì lén bán lẻ từng chút cũng được.

Đang vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, Ninh Phồn Tinh không cẩn thận đụng trúng một bà lão khiến bà ngã nhào xuống đất, mãi vẫn chưa đứng dậy nổi.

Cô vội vàng đỡ bà dậy, nhưng trông bà có vẻ không đứng vững được, đành dìu bà đến ngồi ở một góc vắng người gần đó.

“Bà ơi, bà thấy không khỏe ở đâu ạ? Có bị ngã đau chỗ nào không?” Ninh Phồn Tinh hơi lo lắng, bà lão trông cũng đã có tuổi, lỡ đâu vì cô mà bị thương thì biết làm sao?

Người ta vẫn nói xương cốt người già rất dễ gãy, nhiều người chỉ cần vấp ngã một cái là mất nửa cái mạng, bà mà bị cô đụng trúng đến mức có chuyện gì thật thì phiền to.

Bà lão yếu ớt lắc đầu: “Không sao, không bị ngã đau đâu. Bà chỉ là đói quá, nhất thời không còn sức, nghỉ một lúc là đỡ.”

Ninh Phồn Tinh nhìn khuôn mặt gầy gò của bà, cũng đoán được chắc bà đã nhịn đói mấy ngày rồi, hôm nay ra ngoài chắc cũng là muốn tìm chút gì đó lót dạ.

Đã là do mình đụng trúng bà, thì ít nhiều cũng nên có chút đền bù. Ninh Phồn Tinh suy nghĩ một hồi, định tìm trong không gian xem có gì thích hợp để cho bà ăn.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc