Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 46

Trước Sau

break

Ngày hôm sau là ngày Ninh Phồn Tinh chính thức đi làm lại. Sau khi thu xếp mọi việc trong nhà, chuẩn bị cơm trưa cho em xong. Nhìn Ninh Trạch Tinh đi học cùng Hổ Tử, cô cũng vào phòng thay đồ chuẩn bị ra ngoài.

Cô chọn bộ đồ cũ nhất, hơi chật một chút nhưng vẫn mặc được. Dù sao cũng là đi làm việc đồng áng, mặc đồ cũ mới đúng chất người làm công điểm trong đội sản xuất.

Thay đồ xong cũng vừa đến giờ, cô liền đi về phía sân phơi thóc, cùng mọi người tập trung chờ đại đội trưởng phân công công việc.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm lại, đại đội trưởng cũng coi như ưu ái cô, phân cho cô nhiệm vụ đi cắt cỏ heo. Dù chỉ được hai công điểm, nhưng Ninh Phồn Tinh vẫn rất hài lòng.

Cắt cỏ heo là việc nhàn, công điểm thấp cũng là lẽ đương nhiên. Mà cô vốn chẳng để ý công điểm nhiều hay ít, làm việc nhẹ nhàng là tốt rồi.

Ninh Phồn Tinh còn đang nghĩ, nếu tay chân nhanh nhẹn, biết đâu có thể tranh thủ đi một chuyến ra thành phố bán hàng rồi lại quay về kịp cắt cỏ giao nộp.

Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tất nhiên không thể lơ là. Cô còn chưa biết một ngày mình cắt được bao nhiêu, nhỡ không đủ nộp thì cũng mất mặt lắm.

Phân công xong, mọi người lần lượt đi đến kho nông cụ để xếp hàng nhận đồ. Ninh Phồn Tinh cũng nối vào hàng, chuẩn bị nhận liềm. Mãi mới sắp đến lượt thì lại xảy ra chuyện.

Hai người phía trước cô đều lấy cuốc, không có gì đặc biệt. Nhưng người thứ ba đứng trước cô là Tưởng Mỹ Lệ cũng được phân công đi cắt cỏ heo, vừa tới đã định lấy luôn ba cái liềm.

Ninh Phồn Tinh mấy hôm nay không đi làm nên không biết, hóa ra đội sản xuất chỉ còn năm cái liềm dùng được, một cái mới hỏng. Lúc đến lượt Tưởng Mỹ Lệ, thì chỉ còn đúng ba cái, cô ta lại đòi lấy hết.

“Chỉ còn ba cái, cô lấy hết rồi thì người sau lấy gì? Muốn lấy thì bảo người ta tự đến xếp hàng!”

Người phát công cụ là lão Hoàng Đầu, nổi tiếng làm việc cứng nhắc, xưa giờ không bao giờ nghe lời xin xỏ giữ đồ hộ ai nên được xem là người công bằng.

Lão Hoàng Đầu thẳng thừng từ chối, nhưng Tưởng Mỹ Lệ vẫn chưa chịu buông, đứng đó lằng nhằng mãi khiến những người phía sau bắt đầu mất kiên nhẫn.

Ninh Phồn Tinh cũng lên tiếng: “Còn đúng ba cái, cô lấy hết rồi thì tụi tôi lấy gì? Muốn tụi tôi nhổ bằng tay à?”

Tưởng Mỹ Lệ trừng mắt nhìn cô: “Ai bảo cô đến muộn! Muốn có liềm thì đến xếp hàng sớm chứ!”

Ninh Phồn Tinh cũng nổi nóng: “Cô dùng một lúc ba cái? Hai người kia sao không tự đến? Muốn có liềm thì tự mà xếp hàng sớm đi!”

Câu cuối, cô cố tình nhại lại giọng điệu của Tưởng Mỹ Lệ, mỉa mai thẳng thừng khiến đối phương tức muốn nghẹt thở.

“Chỉ một cái thôi, cầm rồi đi đi, còn bao nhiêu người đang xếp hàng. Chậm trễ giờ làm thì tính ai?”

Lão Hoàng Đầu nhét một cái liềm vào tay Tưởng Mỹ Lệ rồi đẩy cô sang một bên, bắt đầu ghi sổ cho người kế tiếp. Tưởng Mỹ Lệ dậm chân, trừng mắt lườm Ninh Phồn Tinh một cái đầy căm tức rồi bỏ đi.

Ninh Phồn Tinh cũng nhận được một cái liềm, nhưng trông cùn quá. Thử vài cái thấy đúng là cùn thật, cô cũng lười mài lại, quyết định lên núi sẽ dùng kéo làm vườn lấy ra từ không gian để cắt.

Cô vừa mới nghĩ ra cách này. Cây kéo lớn ấy cắt một nhát là được cả đám, nhanh hơn dùng liềm nhiều. Chỉ là không thể để ai nhìn thấy, phải dùng lúc không có ai.

Đeo giỏ cỏ lên lưng, lên núi rồi đi thật xa. Xác định xung quanh không có người, Ninh Phồn Tinh mới lấy kéo lớn ra, bắt đầu “xoẹt xoẹt xoẹt” cắt cỏ heo.

Hiệu quả làm việc của kéo quả thật vượt xa mong đợi, cắt một bãi xong thì gom hết vào giỏ, rồi lại tiếp tục cắt. Làm được ba lượt thì giỏ cỏ đã đầy ắp.

Một gùi cỏ đầy như thế là đủ để nộp rồi. Cô thu lại kéo, ngó về phía khu rừng gần đó, định bụng ghé vào xem thử tiện thể nhặt ít củi mang về nấu cơm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc