Tuy Tiền Cải Cúc tính cách khó ưa thật, nhưng Ninh Phồn Tinh đã trả đũa xong rồi cũng chẳng còn hứng quan tâm nữa. Về đến nhà, cô nhanh chóng quên sạch chuyện vừa xảy ra.
Vừa về đến, cô thấy Ninh Trạch Tinh đang ngoan ngoãn ngồi trong sân làm bài tập chờ cô về. Lúc này cô mới nhớ ra cái quần mới may cho em trai còn chưa đưa cho nó mặc thử.
Cô vào phòng, lấy bộ quần áo vừa hoàn thành, cả quần và chiếc áo sơ mi đã may trước đó mang ra cho Ninh Trạch Tinh.
“Tiểu Trạch, lại đây thử xem có vừa người không!”
Ninh Trạch Tinh thấy chị mang quần áo ra thì lập tức bỏ bút, hí hửng cầm lấy rồi chạy vào phòng thay.
Thay đồ xong, cậu bé trông rất bảnh. Áo sơ mi trắng, quần đen, thêm cái cặp xanh bộ đội nữa là đúng chuẩn "mốt" thời đại.
“Chị ơi, nhìn đẹp không?”
Ninh Trạch Tinh kéo áo quần mới, đứng thẳng tắp, ánh mắt long lanh hỏi.
Ninh Phồn Tinh gật đầu hài lòng: “Đẹp lắm! Tiểu Trạch mặc bộ này trông rất bảnh! Sau này chị sẽ may cho em thêm vài bộ nữa.”
Ninh Trạch Tinh cười hì hì: “Tay nghề chị giỏi ghê! Mặc thích lắm!”
Vải sợi tổng hợp tuy sau này chẳng đáng giá bao nhiêu, nhưng ở thời điểm này thì nổi tiếng vì cảm giác mặc thoải mái. Ninh Trạch Tinh sờ lên lớp vải mịn màng mà thích mê.
Ninh Trạch Tinh đang còn say mê bộ đồ mới thì Ninh Phồn Tinh bỗng nhớ ra hôm qua Hổ Tử đã giúp em trai cô, mà cô còn chưa sang cảm ơn. Giờ chính là lúc thích hợp.
“Tiểu Trạch, lát nữa đi cùng chị sang nhà Hổ Tử nhé. Hôm qua cậu ấy giúp em, chị còn chưa cảm ơn nữa.”
Nghe vậy, Ninh Trạch Tinh gật đầu ngay. Nếu không có Hổ Tử bảo vệ, chắc cậu đã bị Trương Kim Hoa và đám kia đánh tơi bời rồi, phải cảm ơn người ta tử tế mới được.
Ninh Phồn Tinh nói đi, nhưng trong lòng còn đang cân nhắc nên mang gì sang biếu nhà Hổ Tử. Vừa phải thể hiện tấm lòng, lại không được quá nổi bật, tránh bị người khác chú ý. Dù sao thời buổi này vật chất vẫn còn khan hiếm, mang đồ quá tốt sẽ gây nghi ngờ.
Suy nghĩ một lúc, Ninh Phồn Tinh dắt Ninh Trạch Tinh ra khỏi nhà, tay còn xách theo một giỏ nhỏ. Bên trong đựng năm quả trứng gà, mấy miếng bánh trứng và một túi nhỏ kẹo trái cây.
Tới nhà thím Béo, thím đang bận trong bếp nấu cơm. Nhìn thấy hai chị em Ninh Phồn Tinh tới thím vội gọi vào nhà, tay vừa đảo rau trong chảo vừa nói không rời được bếp.
Ninh Phồn Tinh dắt em vào nhà, Hổ Tử đang vò đầu bứt tai làm bài tập ở bàn, thấy hai chị em tới liền vứt bút sang một bên.
“Chị Phồn Tinh! Tiểu Trạch! Hai người tới làm gì thế?”
Ninh Phồn Tinh cười, đặt giỏ lên bàn rồi lần lượt lấy đồ ra: “Hôm qua chị nói sẽ mang chút đồ qua cảm ơn em mà, chị không có quên đâu.”
Hổ Tử nhìn bánh trứng và kẹo, có hơi không tin nổi. Mấy món này quý lắm, cậu từng được chia cho một ít lúc ba Ninh mang từ thành phố về, chứ nhà cậu thì chưa từng mua bao giờ.
Chỉ nghĩ tới mùi vị bánh trứng và kẹo thôi mà nước miếng cậu đã suýt trào ra, phải cố nuốt nước bọt mấy lần liền.
Ninh Phồn Tinh đưa một miếng bánh trứng cho cậu: “Ăn đi Hổ Tử, chị mua từ cửa hàng quốc doanh đấy, thơm lắm!”
Ninh Trạch Tinh cũng phụ họa: “Đúng đó, anh Hổ Tử, anh cứ ăn đi, nhà em còn nhiều lắm!”
Hổ Tử lúc này mới yên tâm, đưa tay nhận lấy bánh trứng rồi không chờ nổi mà cắn luôn một miếng to, nhai lấy nhai để.
“Khụ khụ khụ!”
Ăn nhanh quá bị nghẹn, Ninh Phồn Tinh vội vã cầm cái cốc tráng men trên bàn rót đầy nước cho cậu uống, Hổ Tử uống một hơi mới đỡ.
“Hổ Tử, từ từ thôi, nghẹn thì khổ đấy! Mấy cái này là của em mà, đừng vội thế!”