“Không nhận ra! Nhưng chắc chắn là người trong đội ta! Hắn nói là vì vợ hắn mà dạy dỗ tôi, bảo tôi đừng có nói xấu vợ hắn!”
Đại đội trưởng cạn lời. Cái mồm của Tiền Cải Cúc đúng là gây chuyện không ngừng, giờ thì bị người ta trả thù rồi đấy!
“Còn gì nữa không? Dựa vào mỗi chuyện đó thì tìm tới Tết cũng chưa ra.”
Tiền Cải Cúc lắc đầu. Ngoài cái giọng đàn ông kia thì cô chẳng biết gì hơn.
“Đại đội trưởng, ông phải giải quyết cho tôi! Không thì ông bảo tất cả đàn ông trong tổ tới nói chuyện với tôi một câu, tôi chắc chắn nhận ra giọng!”
“Vớ vẩn! Ai rảnh mà từng người nói chuyện với cô?”
Tiền Cải Cúc không buông: “Sau giờ làm thì bảo họ đứng lại sân phơi, mỗi người nói một câu là được!”
Rồi cô ta chỉ vào người mình toàn phân: “Đại đội trưởng, hôm trước ông còn phạt Kim Hoa nhà tôi vì bắt nạt con nhà họ Ninh. Lần này tôi bị đánh thế này, sao ông có thể không quản?”
Đại đội trưởng nghẹn lời. Chuyện này đúng là không thể không xử lý, đã thành hành vi bạo lực rồi.
“Thôi được rồi, vậy sau giờ làm bảo mọi người tập trung lại, ai cũng nói một câu cho cô nghe. Nhưng mà giờ cô về rửa ráy đi đã được không? Mùi này thật chịu không nổi!”
Ông sắp bị xông ngất tới nơi rồi. Thấy đại đội trưởng chịu giúp, Tiền Cải Cúc không quấy rối nữa, lập tức về nhà tắm rửa thay đồ. Bản thân cô ta cũng chịu hết nổi mùi của chính mình.
Gần đến giờ tan ca, loa phát thanh của làng vang lên giọng đại đội trưởng: “Chú ý, chú ý! Tất cả đội viên sau giờ làm tập trung tại sân phơi!”
Ninh Phồn Tinh nghe vậy liền đoán chắc có liên quan đến chuyện cô đánh Tiền Cải Cúc. Gọi tất cả đội viên cơ mà, cô cũng là một trong số đó, tiện đi xem náo nhiệt luôn.
Cô lững thững đến sân phơi thì đã thấy không ít người tụ tập. Thím Béo và thím Đại Hoa cũng đã có mặt, cô nhanh chân chạy tới.
“Thím Đại Hoa, Thím Béo, con nghe loa gọi mọi người ra đây, có chuyện gì vậy ạ?”
“Ai biết được! Gọi chúng ta ra mà chẳng nói lý do gì. Giờ này là lúc nấu cơm rồi, không biết có chuyện gì quan trọng đến mức bắt mọi người tụ lại.”
Thím Đại Hoa tỏ vẻ không vui. Giờ này mà còn gọi mọi người tập hợp, không thể để mai sáng lúc đi làm nói được à?
Đang nói dở thì đại đội trưởng dẫn Tiền Cải Cúc tới. Ninh Phồn Tinh vừa thấy đã biết ngay nói về chuyện Tiền Cải Cúc bị đánh rồi.
“Các đồng chí! Chiều nay, trong đội sản xuất của chúng ta xảy ra một vụ hành hung ác ý! Đồng chí Tiền Cải Cúc đang xúc phân lợn thì bị người ta trùm bao bố đánh một trận, còn bị ấn đầu vào đống phân nữa!”
Đại đội trưởng còn chưa nói dứt câu, cả sân đã cười ồ lên. Vài gã đàn ông thích hóng hớt cười hả hê, thi nhau trêu chọc Tiền Cải Cúc.
“Chị Cải Cúc ơi, mùi phân lợn thế nào? Ăn được không?”
“Hahaha, chị Cải Cúc đúng là người đầu tiên ăn phân lợn trong đội sản xuất của chúng ta đấy!”
“Chị Cải Cúc ghê gớm thế kia, chọc ai không chọc, bị người ta đè vào đống phân cũng đáng đời!”
Nghe những lời trêu chọc đó, mặt Tiền Cải Cúc đỏ bừng như gấc. Chồng cô ta là Trương Đức Toàn thì mất mặt đến mức không nói nổi một lời, lặng lẽ bỏ đi. Đại đội trưởng cũng thấy xấu hổ, vội ho khan rồi nói tiếp.
“Các đồng chí nghe tôi nói! Vụ việc lần này rất nghiêm trọng! Hôm nay tập trung mọi người lại, là để nhờ các nam đồng chí mỗi người nói một câu với đồng chí Tiền Cải Cúc, để cô ấy nhận giọng xem ai là kẻ đánh cô ấy!”
Đại đội trưởng gào khản cả giọng mới nói xong được việc. Nhưng mấy người đàn ông ở đây không mấy ai vui vẻ, lời phàn nàn bắt đầu râm ran.