Cẩn thận là bản tính của cô, sợ hôm qua đã bị người ta thấy mặt nên hôm nay cô quyết định cải trang thành một phụ nữ trung niên, hoàn toàn khác hẳn lần trước.
Cô lục lọi trong không gian cả buổi mới tìm đủ đạo cụ. Ngày mai chỉ cần hóa trang sơ sơ, nói giọng khàn một chút là hóa thân thành một dì trung niên thứ thiệt.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Phồn Tinh dậy sớm như thường lệ, làm xong bữa sáng, dặn dò Ninh Trạch Tinh một lượt rồi tự mình đeo gùi, đi đường nhỏ tiến vào huyện thành.
Đến nơi thì trời còn sớm, Ninh Phồn Tinh tìm một góc khuất không người, lẻn vào không gian bắt đầu cải trang.
Một lúc sau, từ góc tối đó bước ra một người phụ nữ trung niên thấp bé, da ngăm ngăm. Ninh Phồn Tinh còn cố ý khom lưng xuống, trông giống hệt dân buôn lậu.
Chỉ là chuyện chiều cao thì không cách nào khác, năm nay Ninh Phồn Tinh mới mười ba tuổi, chưa đến mét rưỡi. May mà thời này người ta cũng không cao lắm, tạm thời vẫn có thể qua mặt được.
Cô khom lưng, đeo cái gùi lớn, bên trên phủ tấm vải giả vờ bước khó nhọc về phía chợ đen.
Thực ra trong gùi chẳng có gì cả, thân hình nhỏ xíu của cô chẳng vác nổi nhiều đồ đến thế, chỉ có thể lấy tấm vải che lên làm ngụy trang, đến lúc cần thì mới lấy hàng ra từ trong không gian.
Tới trước cánh cửa nhỏ không mấy bắt mắt kia, Ninh Phồn Tinh hạ thấp giọng báo mật khẩu. Người canh cửa gật đầu ra hiệu cho cô vào trong.
Ninh Phồn Tinh bước vào, quan sát một vòng rồi tìm chỗ đặt gùi xuống. Còn chưa kịp lấy đồ ra thì một người đàn ông trung niên có nốt ruồi ở khóe miệng đã đi tới.
“Bán hàng à? Một hào một ngày, mai còn đến thì lại phải đóng tiếp. Nếu đóng theo tháng thì rẻ hơn, hai đồng.”
Ninh Phồn Tinh nghĩ bụng mình cũng đâu có ngày nào cũng tới, đóng theo tháng thì không cần thiết. Cô rút ra một hào đưa cho gã đàn ông nốt ruồi, coi như trả tiền hôm nay trước đã.
Gã nhận tiền, đưa cho cô một tấm thẻ nhỏ nhỏ như danh thiếp: “Đây là giấy xác nhận đã đóng phí. Có ai hỏi thì đưa cái này ra, bảo đã đưa cho Lượng Tử rồi.”
Ninh Phồn Tinh nhận lấy tấm thẻ, gật đầu: “Anh Lượng Tử đúng không, tôi nhớ rồi!”
Ban đầu cô còn định gọi là “đại ca Lượng Tử”, nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại là một phụ nữ trung niên, gọi “đại ca” nghe kỳ kỳ, thôi thì gọi “anh Lượng Tử” cho chắc.
“Thấy cô lạ mặt nên nhắc trước vài câu, đừng chỉ lo bán nhanh. Hàng của cô mà rẻ quá, làm người ta ế ẩm, chọc giận người trong này thì chẳng ai cứu được đâu.”
Những lời Lượng Tử nói Ninh Phồn Tinh cũng biết rõ, cô lập tức gật đầu tỏ ý mình tuyệt đối sẽ không phá giá thị trường, tiễn Lượng Tử đi xong mới quay lại bày hàng ra.
Cô lấy mẫu hàng ra đặt lên sạp: một đống bột mì trắng tinh và một bát dầu cải trong vắt. Nhanh chóng đã thu hút sự chú ý.
“Chà! Bột mì này trắng thật đấy! Tôi thấy còn trắng hơn cả loại bột Phú Cường nữa!”
Một người phụ nữ trung niên tròn trĩnh lên tiếng, mấy người xung quanh cũng tò mò thò đầu nhìn. Vừa nhìn đã thấy bột trắng tinh như tuyết, ai nấy đều thấy hứng thú.
“Cô em, đây là bột Phú Cường thượng hạng à?” Một bà lão lớn tuổi không kìm được lên tiếng hỏi.
Ninh Phồn Tinh nở nụ cười: “Bác gái, cái này không phải bột Phú Cường đâu, là bột nhà tôi tự xay đấy. Toàn dùng loại lúa mì tốt nhất, xay ra trắng sạch, ăn thơm cực luôn.”
Vừa nói cô vừa chủ động bốc một nhúm bột mì đưa cho bà lão, để bà cảm nhận bằng tay.
Bà lão vừa xem vừa gật gù: “Cô bán bao nhiêu một cân?”
Ninh Phồn Tinh nhớ lại mấy loại bột bình thường trong chợ đen cũng phải bảy hào một cân rồi, bột của cô ngon thế này, bán tám hào cũng không quá.