Thu hoạch hôm nay không nhỏ, lại còn biết được địa điểm cụ thể của chợ đen và mặt bằng giá cả. Ninh Phồn Tinh không nấn ná thêm, tranh thủ về nhà. Lần sau sẽ đi sớm hơn, quay lại chợ bày hàng.
Lấy được dây chuyền hồng ngọc, tâm trạng Ninh Phồn Tinh cực kỳ tốt, vừa đi vừa ngân nga hát. Mãi đến khi rẽ vào con đường nhỏ dẫn vào đội sản xuất mới thu lại nụ cười.
Ba Ninh vừa mất, nếu để người ta thấy cô vui vẻ thế này thì còn ra thể thống gì, chắc chắn sẽ bị mắng là bất hiếu.
Ninh Phồn Tinh cố giữ vẻ mặt thản nhiên, bước vào nhà thì thấy Ninh Trạch Tinh đang đứng đợi sẵn ngoài sân. Vừa thấy cô, cậu bé đã đứng bật dậy.
“Chị, chị về rồi! Nhà mình không sao cả! Không ai tới đâu!”
Cậu lớn tiếng báo cáo, Ninh Phồn Tinh xoa đầu em trai, móc ra mấy viên kẹo bọc giấy bóng kính lấp lánh trong túi đưa cho cậu.
Giấy bóng kính dưới ánh nắng lấp lánh sắc cầu vồng, là loại kẹo cao cấp trước đây ba Ninh cũng không nỡ mua.
“Chị mang từ huyện về đấy, ăn đi!”
Vừa nhìn thấy kẹo, mắt của Ninh Trạch Tinh sáng rực lên. Đây là lần đầu tiên cậu thấy loại kẹo này. Từ trước đến nay, cậu chỉ từng ăn mấy viên kẹo rời mà ba Ninh thi thoảng mang về từ thành phố.
Loại kẹo được gói trong giấy bóng kính đẹp mắt thế này giá không hề rẻ, ba Ninh vốn tiếc tiền, mấy tháng mới mua ít kẹo rời về cũng đủ làm Ninh Trạch Tinh vui lắm rồi.
“Chị ơi kẹo này đắt lắm đó, ba còn chẳng nỡ mua, sao chị lại mua chứ?”
Từ nhỏ Ninh Trạch Tinh đã rất hiểu chuyện, dù thích kẹo đến mấy, cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy món này quá đắt, không đáng tiền.
Ninh Phồn Tinh cười, nhét kẹo vào túi áo cậu: “Quản gia nhỏ, cũng biết tính toán ghê nhỉ. Cứ yên tâm cầm đi, chị chẳng tốn mấy đồng đâu, chị tự biết mà.”
Quả thật là không tốn tiền, Ninh Phồn Tinh cũng chẳng nói dối. Hôm nay cô còn chưa bước vào cửa hàng quốc doanh, mấy viên kẹo này là cô tiện tay lấy từ siêu thị trong khu sinh hoạt.
Loại kẹo cứng bọc giấy bóng kính như này vốn vẫn được bày bán ngoài thị trường, chỉ là đến thời đại của Ninh Phồn Tinh thì các loại kẹo ngon, socola nhiều vô kể, nên loại kẹo trái cây này dần bị “thất sủng”.
Có lẽ siêu thị trong khu lúc nhập các loại kẹo mới cũng tiện thể lấy về vài bịch kẹo cứng trái cây. Ninh Phồn Tinh liền nghĩ có thể tận dụng mấy thứ này để làm trò.
Dù sao thì Ninh Trạch Tinh vẫn chỉ là một đứa trẻ, nghe chị nói không tốn bao nhiêu tiền cũng an tâm phần nào. Nhét túi đầy kẹo, cậu vui đến mức cười toe toét.
Ninh Phồn Tinh nhìn cậu cười đáng yêu, xoa đầu cậu một cái rồi định đi nấu cơm. Nào ngờ Ninh Trạch Tinh đã dúi mấy viên kẹo vào tay cô, đôi mắt long lanh nhìn cô.
“Chị cũng phải ăn! Ba nói rồi, đồ ngon phải biết chia sẻ, hai chị em mình cùng ăn!”
Ba Ninh rất biết dạy con. Dù thời gian ở nhà không nhiều, nhưng ông đã nuôi dạy hai chị em Ninh Phồn Tinh và Ninh Trạch Tinh rất tốt. Ninh Trạch Tinh từ nhỏ đã biết nghĩ cho chị, cái gì cũng phải chia đôi với chị.
Ninh Phồn Tinh biết, nếu mình không ăn thì cậu chắc chắn cũng sẽ không ăn. Từ bé đã vậy, chị ăn miếng đầu tiên thì cậu mới ăn miếng tiếp theo.
“Chị chỉ ăn một viên thôi, mấy viên còn lại em giữ, chị muốn ăn sẽ xin sau.”
Ninh Phồn Tinh bóc hai viên, một viên bỏ vào miệng mình, một viên đưa cho Ninh Trạch Tinh, phần còn lại thì nhét lại hết vào túi cậu.
Vị ngọt lan trong miệng, Ninh Trạch Tinh sung sướng đến híp cả mắt, miệng mút kẹo chăm chú như thể muốn hút hết ngọt ngào trong đó ra.
Đối với Ninh Phồn Tinh thì mấy viên kẹo này chẳng có gì mới lạ, nhưng có kẹo ngậm trong miệng, tâm trạng cũng tốt lên. Cô lại xoa đầu Ninh Trạch Tinh, vừa ngân nga hát vừa vào bếp nấu ăn.