Tâm lực chấn động mênh mông quét qua, rất nhiều Tây Tư tộc đã chết.
Bỗng nhiên Kỷ Ninh biến sắc.
Hắn thoát ra khỏi chiến thuyền.
Bên ngoài đã biến thành cung điện vô cùng to lớn, đây là thần điện có màu xám trắng, thần điện dọc theo quảng trường có tám cột trụ, mỗi một trụ có một thân ảnh toàn thân áo đen đang ngồi đó, Tuy khí tức không cường đại bằng Kỷ Ninh, Kỷ Ninh liếc mắt là có thể nhận ra đây là Tây Tư trưởng thượng chủ! Có tới tám người.
- Đám chí tôn các ngươi không ngừng giết chóc, căn cứ suy đoán, tổng cộng có mười ba chiến lực cấp chí tôn! Tính cả người trong hủy diệt chi sào là mười bốn chiến lực cấp chí tôn.
Trên cột trụ biên giới thứ tám, một Tây Tư trưởng thượng chủ cao gầy ngồi tại đó nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh.
- Một là bản tôn, một là pháp thân... Có lẽ các ngươi chỉ có bảy chí tôn! Trừ sáu người chúng ta đã biết ra, người thứ bảy là ai? Là tân tấn chí tôn hay là chân linh bất diệt Bắc Minh Đế Quân?
Trên tám cây cột trụ là tám tên Tây Tư trưởng thượng chủ, bọn chúng quan sát thân ảnh trong hào quang, bọn chúng nhìn thế nào cũng không nhìn ra dung mạo người tới.
Rốt cuộc người đứng đầu thứ bảy của văn minh người tu hành là ai?
Là tân tấn chí tôn hay là Bắc Minh Đế Quân?
Đối với chuyện này Tây Tư tộc vô cùng quan tâm, ngay cả Y Da Nhĩ cũng muốn biết rõ chuyện này. Bọn chúng thà rằng văn minh người tu hành chỉ có thêm một chí tôn cũng không hi vọng Bắc Minh Đạo Quân có thể chân linh bất diệt thành Đế Quân! Bởi vì có thể nghịch thiên sáng chế pháp môn chân linh bất diệt, uy hiếp với Tây Tư tộc quá lớn. Ai biết lúc nào hắn trong tuyệt cảnh đột phá thành ‘chung cực chí tôn’?
- Các ngươi đoán sao?
Kỷ Ninh cười ha ha, hắn hóa thành hào quang bay thẳng về phía trước.
Vào lúc Kỷ Ninh vừa mới di động, cả cung điện màu xám trắng kia cũng tỏa ra uy năng mênh mông cuồn cuộn, tám tên Tây Tư trưởng thượng chủ dẫn động trận pháp, hoàn cảnh không ngừng biến ảo, Kỷ Ninh chỉ cảm thấy cảnh vật biến hóa, nó biến thành cung điện xa hoa, mấy trăm đám mây trắng và chung quanh hương hoa tràn ngập, Kỷ Ninh ở trong nơi này và hắn cảm giác cổ quái.
- Trận pháp ảo cảnh?
Kỷ Ninh âm thầm nói thầm:
- Dám chơi ảo cảnh trước mặt người tu hành tâm lực, đúng là chê cười mà.
Kỷ Ninh là người tu hành tâm lực, lại là cao thủ trận pháp, trong hắn được tâm lực trợ giúp cho nên nhanh chóng nhìn rõ huyền bí phía sau trận pháp.
Mặc dù có mười phần nắm chắc nhưng Kỷ Ninh phi thường cẩn thận thi triển ba đầu sáu tay, trong tay cầm sáu chuôi Bắc Hồng Kiếm.
- Phá.
Kiếm quang kéo một đường.
Phi thường nhu hòa giống như cắt qua đậu hủ, hắn dễ dàng cắt đứt trận pháp ảo cảnh chung quanh, trận pháp ảo cảnh này vô cùng cường đại nhưng đã bị chém đứt! Đồng thời Kỷ Ninh cũng hóa thành một đạo phong lôi kiếm quang phi động nhanh chóng về phía trước.
- Ha ha, thật là lợi hại, lại có thể dễ dàng phá hủy ảo cảnh, văn minh người tu hành đã biết sáu vị chí tôn. Cũng chỉ có vạn đạo huyễn bổn nguyên Đế Thạch Chí Tôn là có thể nhẹ nhõm như thế. Đế Thạch Chí Tôn cách nơi này vô cùng xa xôi... Ngươi cũng không phải Đế Thạch Chí Tôn, chỏ sợ chính là Bắc Minh Đế Quân.
Một đạo già nua âm thanh vang lên.
- Bắc Minh Đế Quân, chúng ta vận dụng ảo thuật chỉ vì xác định thân phận của ngươi mà thôi, ngươi cho rằng dễ dàng chạy thoát như vậy sao?
- Bắc Minh Đế Quân, chịu chết đi.
- Phong!
Ầm ầm
Quảng trường màu xám vô cùng to lớn xoay tròn, biên giới nhanh chóng hở ra ngoài, trung ương có vết lõm xuống, Kỷ Ninh hóa thành phong lôi kiếm quang muốn chạy trốn... Chỉ trong nháy mắt cả thần điện xám trắng biến hóa hình dạng. Trên quảng trường xuất hiện lao tù hình cầu bao phủ Bắc Minh Đế Quân vào bên trong.
Bị vây khốn hoàn toàn, Kỷ Ninh nhìn thông đạo phòng ngự chung quanh phi thường chặc chẽ, hắn vươn tay chạm vào vách tường, nương tựa vào độn thuật và cảm ứng tinh tế.
- Ân?
Kỷ Ninh nhíu mày.
- Lại là trận pháp phong ấn thời không?
Tâm ý Kỷ Ninh khẽ động, và xuyên qua vách tường nhìn ra bên ngoài.
Ngoại giới chính là một phiến hư không.
Trong hư không chính là một tiểu hình thời không, thời này lớn trên trăm triệu dặm, nhỏ là mấy ngàn dặm, vô số thời không cấu thành trận pháp phong tỏa phi thường phức tạp! Loại phong tỏa thời không này. Muốn độn cũng không cách nào độn, phải phá giải trận pháp mới có thể ra đi.
- Phong tỏa thời không?
Kỷ Ninh đau đầu, trước khi kia trong hủy diệt chi sào gặp qua vô số thời không cấu thành trận pháp, tuy trận pháp chủ yếu dùng thôn phệ lực lượng của hỗn độn vũ trụ! Nó chỉ có hiệu quả mê hoặc khốn địch mà thôi. Vô số thời không trước mặt lại có một mục tiêu là vây khốn địch nhân.
- Thời không phá diệt!
Kỷ Ninh dùng ba đầu sáu tay, sáu đạo kiếm quang tỏa ra hào quang sáng ngời, dùng thời không kiếm đạo càn quét.
Nhất thời không phá được.
- Không cách nào cưỡng ép phá vỡ, nhất định phải phá giải ảo diệu của trận pháp này.
Kỷ Ninh suy tư.
...
Tám tên Tây Tư trưởng thượng chủ ngồi trên cột nhìn nhau. Bọn chúng cũng phát hiện ra hành động của Kỷ Ninh bên trong trận pháp.
- Chuyện Bắc Minh Đế Quân cực kỳ trọng yếu, chúng ta phải lập tức thông bẩm.
Một tên tôn chủ mở miệng.
- Tốt.
Một tên nam tử tóc dài màu đen gật đầu, đồng thời trước mặt hắn trống rỗng xuất hiện một trận bàn màu trắng bạc. Trên trận bàn có ba vòng tròn, vòng tròn chậm rãi xoay tròn, trên trận bàn nhanh chóng xuất hiện biến hóa khác thường, một cột sáng mờ mịt với thân ảnh mơ hồ hiện ra, qua một giây đã ngưng thực hoàn toàn, chính là Y Da Nhĩ dáng người cao lớn, Y Da Nhĩ đang ngồi trên vương tọa nhắm mắt dưỡng thần, lúc này hắn mở mắt ra.
- Y Da Nhĩ vĩ đại.
Tên nam tử tóc dài màu đen ngồi xuống nhưng vẫn khom người về phía trước.
- Chuyện gì?
Y Da Nhĩ tại ngồi trên vương tọa nhìn hắn.
- Tám người chúng ta khống chế thần điện vây khốn một chiến lực cấp chí tôn của văn minh người tu hành! Hoài nghi hắn là tên đứng đầu thứ bảy thần bí... Chúng ta vốn thi triển trận pháp ảo cảnh, hắn có thể phá giải ngay lập tức, chúng ta suy đoán tám phần khả năng chính là vị Bắc Minh Đế Quân.
Nam tử tóc dài màu đen cung kính nói một câu.
- Đang mang trọng đại, chúng ta không dám chần chờ.
- Bắc Minh Đế Quân?
Y Da Nhĩ tỉnh táo hơn trước, hai mắt của hắn lúc này bắn ra hào quang khiếp người.