Kỷ Ninh mới xem trận đồ đã cảm thấy hắc ám lạnh lẽo đập vào mặt, tim đập nhanh sợ hãi. Đây là trận đồ rất đáng sợ, trận đồ có thể kích phát ra lực lượng đại hủy diệt. Ban đầu đám Dao Hỏa cảnh điều khiển nó chắc có pháp môn riêng, chính họ cũng không hiểu nhiều về trận đồ.
Nhưng Kỷ Ninh không hiểu pháp môn đặc biệt khống chế trận đồ, muốn phá giải thì khó như lên trời.
Kỷ Ninh thấp giọng nói:
- Muốn cứu Cửu Trần phải hiểu rõ trận đồ.
Trước đó Kỷ Ninh điều tra khắp khu Lao Ngục, cảm thấy trận pháp trong này quá phức tạp, không có manh mối gì, như xem hoa trong sương. Giờ tuy được thấy trận đồ, nó rõ ràng ngay trước mắt nhưng càng làm Kỷ Ninh tuyệt vọng.
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào nhụy hoa khu Lao Ngục, càng xem càng cảm thấy khó khăn:
- Khu Lao Ngục.
Kỷ Ninh lắc đầu nhìn ngọn lửa quấn quanh ngoài cùng trận đồ lớn, đại biểu cho tuyến đường ra ngoài.
Chợt mắt Kỷ Ninh sáng rực:
- A! Lửa quấn quanh này...
Óc Kỷ Ninh lóe linh quang nhớ lại các cảnh tượng.
Đó là trong cung điện điện phòng thứ nhất ở Thanh Hoa động phủ, Khải Chí Tôn sưu tầm vô số pháp môn của hai văn minh tu hành giả, Tây Tư tộc, trong đó có ghi chép trận pháp pháp môn Tây Tư tộc, tuy một số bị Khải Chí Tôn sửa chữa nhưng rất nhiều pháp môn trận đồ có ghi lại.
Kỷ Ninh nhận ra ngay lửa quấn quanh là biến chủng của một loại trận đồ đơn giản trong một pháp môn.
Thật ra Thất Hỏa Ngục trận đồ là trận đồ cực kỳ bí mật của văn minh Tây Tư tộc, ảo diệu ẩn chứa bên trong không công khai, dù là Khải Chí Tôn cũng không sưu tầm được ghi chép kỹ càng ảo diệu của trận đồ. Tuy nhiên Khải Chí Tôn lấy được truyền thừa nhiều trận pháp của Tây Tư tộc, trong đó có cùng một lưu phái.
Kỷ Ninh nhếch môi cười, cười nhe răng trắng:
- Ha ha, ha ha ha ha ha ha! Thật là liễu ám hoa minh lại nhất xuân.
(Liễu ám hoa minh lại nhất xuân: Tìm được hy vọng trong cảnh khó khăn)
Trong đầu Kỷ Ninh nhanh chóng hiện ra ghi chép tỉ mỉ về trận pháp kia, nguyên thần thứ hai lập tức cẩn thận phân tích pháp môn của trận pháp đó.
Chỉ trong khoảng thời gian uống tách trà, Kỷ Ninh đã xem thấu lửa quấn quanh ngoài cùng trận đồ khổng lồ.
Kỷ Ninh chỉ một chỗ lửa quấn quanh:
- Thì ra cái kia là đường ra ngoài.
Kỷ Ninh tùy ý chỉ tuyến đường kia chậm rãi biến đổi, tất cả nằm trong kiểm soát của hắn.
Thần niệm của Kỷ Ninh xâm nhập vào trận đồ, động ý niệm:
- Định.
Lửa quấn quanh biến đổi chợt thay đổi theo tâm ý Kỷ Ninh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xung quanh Kỷ Ninh hiện ra hình ảnh là vô số ngọn lửa ảo đại biểu cho ngoài cùng Dao Hỏa cảnh, có một lối vào. Vô số ngọn lửa ngoài cùng Dao Hỏa cảnh theo tâm ý Kỷ Ninh khống chế ầm ầm biển đổi, miễn hiểu được lửa quấn quanh ngoài cùng thì không có pháp môn riêng cũng có thể khống chế phần ngoài cùng.
Bạch Dung reo lên:
- Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng chủ nhân.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Còn sớm, ta chỉ mới khống chế ngoài cùng, phải khống chế nguyên trận đồ mới cứu Cửu Trần được.
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào trận đồ:
- Trận đồ này chia ba phần, lửa ngoài cùng, cánh hoa bên trong, nhụy hoa ngay giữa. Càng vào trong càng khó, đặc biệt là nhụy hoa, nhìn như nhụy hoa nhỏ nhất nhưng phức tạp nhất, cũng khó khăn nhất. Hiểu được trận đồ nhụy hoa thì sẽ nắm giữ nguyên trận đồ.
Kỷ Ninh nhìn cánh hoa:
- Đã phá giải lửa ngoài cùng, còn cánh hoa thì sao?
Cánh hoa đối ứng đường hầm lửa nhiều không đếm xuể.
Kỷ Ninh nhíu mày nói:
- Rõ ràng khó khăn nhiều.
***
Kỷ Ninh bắt đầu tham ngộ pháp môn trận pháp của Tây Tư tộc. Mặc dù nguyên thần thứ hai có bệ đá Chí Tôn phụ trợ, tu hành siêu mau nhưng trận đồ cánh hoa phức tạp hơn lửa quấn quanh gấp ngàn lần.
Thời gian dần trôi, Kỷ Ninh nguyên thần thứ hai đã tạm thời ngừng tham ngộ đạo thủy hành, dồn hết sức nghiên cứu đạo trận pháp, đặc biệt là trận pháp phái hệ Thất Hỏa Ngục trận đồ.
Kỷ Ninh tham ngộ một lúc cũng hiểu đôi chút:
- Muốn hiểu được trận đồ cánh hoa sẽ phải mất mấy chục vạn năm đây.
Dù có Khải Chí Tôn sưu nhiều pháp môn trận pháp của Tây Tư tộc, có thể tham chiếu với nhau, ngộ tính của Kỷ Ninh đủ cao, còn được bệ đá Chí Tôn phụ trợ có hiệu quả ngộ đạo từng giây. Nhưng theo tốc độ tham ngộ thế này phải mất mấy chục vạn năm.
Kỷ Ninh nhìn nhụy hoa của trận đồ đóa hoa xinh đẹp to lớn:
- Còn trận đồ nhụy hoa đại biểu khu Lao Ngục thì sao? Đó mới là hạch tâm Thất Hỏa Ngục.
Khi nào phá giải nhụy hoa quan trọng nhất mới có thể khống chế Lao Ngục, cứu Cửu Trần ra.
Lửa quấn quanh là dễ dàng nhất.
Trận đồ cánh hoa khó khăn.
Nhụy hoa khó nhất, Kỷ Ninh không phỏng được mình phải mất bao lâu mới có thể hiểu được, một hỗn độn kỷ, mười hỗn độn kỷ chưa chắc thành công.
Kỷ Ninh nhắm mắt lại tham ngộ:
- Thất Hỏa Ngục trận đồ sao? Cứ làm từng bước vậy.
Trong khi Kỷ Ninh lo tìm hiểu đạo trận pháp của văn minh Tây Tư tộc thì trong Vô Tận Cương Vực vẫn đang sôi trào vì cái chết của Phi Tuyết Thành Chủ.
Trong một Vĩnh Hằng Giới rộng lớn.
Vô số dị tộc sinh hoạt trong đó. Đám dị tộc có cánh, bọn họ bay lượn, sinh sống, họ là bá chủ trong Vĩnh Hằng Giới này.
Vèo!
Một bóng người bay ra từ khe hở không gian, đó là một lão nhân mặc áo đỏ máu tỏa ra hơi thở khát máu. Đôi mắt tà ác của lão nhân áo đỏ nhìn quét Vĩnh Hằng Giới rộng lớn này.
Lão nhân áo đỏ mở miệng nói:
- Kim Tự lão hữu.
Một dao động thần niệm quét khắp Vĩnh Hằng Giới.
- A?
Ánh sáng bàng chợt lóe, một dị tộc lông vàng hói đầu, cũng là một trong hai lãnh tụ của Đạo Minh Vô Tận Cương Vực, Kim Tự Đế Quân. Vĩnh Hằng Giới này là Kim Tự Đế Quân mở mang cho tộc nhân của mình sinh hoạt, pháp thân tọa trấn lâu dài tại đây. Với thực lực của Kim Tự Đế Quân dù chỉ là pháp thân kết hợp nhiều sắp đặt trong hang ổ, nguyên Vô Tận Cương Vực chỉ có đẳng cấp Chúa Tể mới có thể tùy ý giết chóc tại Vĩnh Hằng Giới này.
Kim Tự Đế Quân cau mày nhìn lão nhân:
- Huyết Vân.
Huyết Vân Đế Quân nhe răng cười, tăng nét dữ tợn xấu xí:
- Kim Tự huynh, ta đến đây vì có chuyện muốn nhờ Kim Tự huynh hỗ trợ.
Kim Tự Đế Quân bật cười:
- Tìm ta hỗ trợ? Sao, Phi Tuyết đã chết, đám Đế Quân các ngươi không có thủ lĩnh nên sợ, muốn ta giúp đỡ?
Kim Tự Đế Quân thật lòng không muốn để ý đám đại ma đầu này.
Mắt Huyết Vân Đế Quân lấp lóe tia sáng đỏ, trầm giọng nói:
- Sợ? Ta đời nào sợ. Ta, Huyết Vân, thề bằng mạng sống những gì ta sắp nói tuyệt đối không dối trá.