“Mượn phòng?” Hắn nghe xong, quan sát cô thẳng thừng. Dựa vào khuôn mặt và dáng người cô, có vẻ ổn nhưng hắn vẫn chưa có ý định hưởng thụ bất cứ ai.
Lý Ngâm Thấm nhìn thấy ánh mắt quan sát của hắn, biết hắn hiểu sai liền vội vàng nói: “Tôi không có ý định muốn cố gắng ngồi lên cậu, chỉ là tôi không có cách nào chấp nhận ký túc xá không có khóa, tối nay vẫn chưa biết ngủ ở đâu, chỉ cầu cậu che chở tôi một đêm thôi.”
“Dựa vào cái gì tôi phải giúp cô chứ?” Bạch Tử Thừa nhìn cô hỏi.
Lý Ngâm Thấm ban đầu muốn tiếp tục giả vờ bất lực, bị hắn hỏi một câu thẳng thắn như vậy khiến cô bất chợt nghẹn lời.
Bạch Tử Thừa nở một nụ cười mỉa mai nói tiếp: “Chúng ta không quen không biết, cô có lý do gì bảo tôi giúp cô chứ?”
“Tôi…” Lý Ngâm Thấm nghĩ cô có một số tiền, nhưng những cố gắng nhỏ này của cô, đứng trước mặt người có tài sản mười tỉ hoặc trăm tỉ, tiền là vấn đề không đáng nhắc đến nhất.
Hắn nhìn chân mày nhíu chặt của cô, đột nhiên không còn vội đi, đầy hứng thú nhìn khuôn mặt lo lắng của cô.
Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra bất kỳ cái gì đáng giá để giao dịch, đành nói: “Cậu muốn gì? Trong giới hạn sức lực tôi đều có thể làm được.”
Bạch Tử Thừa đánh giá cô gái trước mắt, nɠɵạı hình thuần khiết mang theo khí chất quyến rũ, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành cũng không quá lời, dáng người lại trước lồi sau vểnh, liếc nhìn bầu ngực có cup khoảng tầm D đến E, hoàn toàn là dáng người yêu tinh khiến người ta thèm thuồng.
Hoàn toàn phù hợp với mẫu người lý tưởng của hắn, có vẻ như có thể thử xem. Dù sao, mặt hàng thế này, thả vào ký túc xá thật sự là lãng phí.
Hắn không nhịn được hỏi: “Cô là gái còn trinh đúng không?”
“... Tôi vừa mới lớn thôi.” Lý Ngâm Thấm sững sờ, hắn lại thẳng thắn quan sát dáng người cô như vậy, hỏi kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© của cô. Cô vừa tròn mười tám được vài ngày!
Bạch Tử Thừa hài lòng gật đầu nói: “Được, cô sẵn lòng thì đi với tôi, nhưng cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Lần này đến lượt Lý Ngâm Thấm đấu tranh, cái này… Ý là cô muốn đi theo hắn, hắn sẽ bằng lòng dẫn cô về?
Cô không muốn ở trong ký túc xá đó, chính là không muốn mất trinh mà không lý do, nhưng bây giờ đi với hắn, kết quả dường như vẫn như vậy, thế thì có nên đi hay không?
Bạch Tử Thừa nhìn ra cô đang đấu tranh, cười lạnh nói: “Ký túc xá là nơi thế nào, có bao nhiêu sinh viên năm nhất phá thai rồi và rời đi trong vòng vài tuần, tự cô suy nghĩ rõ ràng…”
“Bây giờ tôi đã muốn rời đi…” Trước khi Lý Ngâm Thấm tới, đã chuẩn bị tinh thần đây sẽ là nơi ăn thịt người không để lại một mẩu xương nào, nhưng không ngờ nó lại hoang đường ngoài sức tưởng tượng của cô.
Bạch Tử Thừa dựa vào tường nói: “Đã vào đây mà dễ dàng đi như vậy, họ không chơi đến nghiện thì sẽ không tha cho người, nhất là một người xinh đẹp như cô. Bỏ đi, cô tự quyết định đi.”
hắn quay người muốn đi, Lý Ngâm Thấm vội vàng kéo hắn lại.
Bạch Tử Thừa nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại đang kéo hắn, rồi lại ngước lên nhìn đôi mắt sáng ngời linh hoạt đó.
Lý Ngâm Thấm kiên định gật đầu.
Cô nghĩ kỹ rồi, tìm một cái cây to để che bóng là cách tốt nhất để đi trong ngôi trường này, trong gia tộc người Trung Quốc, nhà họ Vệ căn bản không cần cân nhắc, cô e sợ tránh còn không kịp, mà còn lại nhà họ Chu, nhà họ Lôi và nhà họ Bạch, thì nhà học Bạch là lực chọc tốt nhất.
Có thể được sự chiếu cố của hắn, là chìa khóa để sống sót trong trường này.
“Vậy đi thôi.” Hắn nhìn cô cười như không cười, sải bước về phía trước, cô lặng lẽ theo sau.
Lý Ngâm Thấm nói không sợ là giả, cô không ngờ vừa vào trường đã đối mặt với tình huống khó khăn thế này. Cô vì bảo vệ chính mình, vẫn phải đi lên con đường dùng sắc đẹp quyến rũ này.