Lý Ngâm Thấm ngửi mùi nước hoa nồng đậm trên người mẹ mình thì nhíu mày một cái, bất đắc dĩ ngồi dịch ra sau: “Con đang nghe đây, có chuyện gì thế ạ?”
“Mặc dù mẹ không biết tại sao con lại đột nhiên không ở nhà cô nữa mà chạy về ở cùng mẹ, nhưng cô con đối xử với con rất tốt, con được cô con nuôi lớn đấy. Ngày mai tới nhà cô của con, con nhất định không được hờ hững như thế, sẽ làm cô con buồn đấy, biết chưa?” Mẹ Lý Ngâm Thấm dặn dò.
Từ ngày biết được chuyện của cô mình, Lý Ngâm Thấm không có cách nào chịu đựng được chuyện cô mình và nhân tình ở chung một chỗ, thế nên mới rời khỏi nhà cô mình.
Hành động này của cô tất nhiên kinh động đến cha cô, hoặc có thể gọi là cha trên danh nghĩa. Bởi vì cô cảm thấy người cha này nɠɵạı trừ chuyện đóng góp tinh trùng để sinh ra cô thì không hề quan tâm đến cô, cũng không quan tâm nữ chủ nhân trong nhà này là ai.
Cô vừa về đến nhà thì ông ta đã tát cô một cái, bảo cô phải lập tức đến xin lỗi cô chú mình.
Lý Ngâm Thấm bị đánh đến đầu óc choáng váng, bắt phải tới nhà cô chú xin lỗi. Lý Lệ Lâm thấy cô bị đánh thì đau lòng vô cùng, lập tức trách móc anh trai mình một hồi, nói Thấm Thấm muốn ở đây cũng được, muốn về nhà cũng được.
Bà vẫn dịu dàng thân thiết như trong quá khứ, người đàn ông cao quý ngồi bên cạnh bà cũng chỉ gật đầu nói phải, không có hai lời. Lý Ngâm Thấm không nói lời nào, Lý Lệ Lâm lập tức bảo mẹ cô thay quần áo bẩn cho cô, sau đó đưa cô về nhà.
Kể từ đó về sau, cô và cô của mình trở thành mối quan hệ người thân chỉ tới ngày lễ ngày tết mới gặp nhau.
“Thấm Thấm, con đừng thất thần như thế, có nghe lời mẹ nói không đấy?” Mẹ Lý Ngâm Thấm bất đắc dĩ, mỗi lần nhắc tới chủ đề này thì đứa bé này lại cứ như câm điếc.
Lý Ngâm Thấm gật đầu nói mình hiểu rồi, thế mới có thể kết thúc đề tài này.
Trong lúc ăn cơm, trong đầu Lý Ngâm Thấm suy nghĩ bao nhiêu chuyện, không biết ngày mai cô có nhìn thấy người mà trong lòng cô luôn coi là cha hay không...
Sáng sớm hôm sau, Lý Ngâm Thấm bị mẹ kéo đến một cửa hàng thời trang, mua mấy cái túi xách, sau đó tới nhà cô mình.
Thành thật mà nói, sau ngần ấy năm, Lý Ngâm Thấm vẫn có khúc mắc với cô và nhân tình của bà. Nhưng mà, loại cảm xúc đó ban đầu là tức giận, về sau đã chuyển thành thờ ơ không lạnh không nhạt.
Cô thấy tâm trạng thờ ơ này rất khó giải thích, nhưng một ngày nọ, khi cô cùng mẹ đến dự một bữa tiệc gia đình. Cô nhìn thấy cô của mình đi tới, lúc này, Lý Ngâm Thấm đột nhiên hiểu ra, khí chất của cô hoàn toàn đến từ người cô mà mình đã sống chung hồi nhỏ.
"Con đang nghĩ gì vậy, mau sửa sang một chút đi...” Mẹ Lý Ngâm Thấm sốt sắng dặm lại phấn nền, mỗi lần bà ta gặp người nắm giữ vận mệnh của mình thì đều khá căng thẳng.
Lý Ngâm Thấm tùy ý gẩy tóc, ra vẻ không để ý.
Cô nhìn chiếc xe sang trọng lái vào một biệt thự được canh gác nghiêm ngặt, khẽ thở dài một tiếng. Cô của cô mới chuyển tới đây không lâu, người mua tất nhiên là vị kia, hào hoa sang trọng. Nhưng mà, cho dù nơi ở có rộng rãi xa hoa đến đâu thì trong mắt Lý Ngâm Thấm cũng chỉ là một cái lồng giam mà thôi.
“Oa, Thấm Thấm trưởng thành rồi, càng lớn càng xinh đẹp!”
Lý Ngâm Thấm vừa xuống xe thì đã nhìn thấy Lý Lệ Lâm đứng chờ sẵn rồi.
“Cô...” Lý Ngâm Thấm còn chưa dứt lời thì đã bị Lý Lệ Lâm ôm vào lòng.
Lý Lệ Lâm nhìn cô, vuốt ve gương mặt hoàn mỹ của cô, mỉm cười: “Hoan nghênh cháu trở về, nào, để cô dẫn cháu đi xem nhà mới.”
Bà ôm lấy Lý Ngâm Thấm đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Thấm Thấm, cô biết cháu không muốn học ở trường học quý tộc, nhưng nơi đó có chất lượng giảng dạy rất tốt, nó sẽ giúp ích cho cháu sau này rất nhiều.”