Hắn nắm chặt lấy cằm cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mình, nhìn người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô.
Lý Ngâm Thấm đột nhiên cảm nhận được con rồng khổng lồ đang chôn trong người mình rõ ràng đã có dấu hiệu mềm đi, nhưng lại giật giật như đang muốn ngóc đầu dậy. Cô bị dọa chết khiếp, vội vàng cầu xin tha thứ: “Anh lại... Đừng mà... Tôi thật sự không được nữa rồi.”
“Tôi biết, nhưng nếu cô không chịu nói tên cho tôi thì tôi không rút ra đâu.” Hắn xấu xa đưa đẩy dươиɠ ѵậŧ, cọ xát trong ŧıểυ huyệt ấm áp của cô.
Lý Ngâm Thấm vội vàng nói: “Tôi tên là Lý Ngâm Thấm, Ngâm trong từ ngâm thơ, Thấm trong từ thấm đẫm vào ruột gan.”
Lúc này Bạch Tử Thừa mới hài lòng rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra khỏi người cô, vươn tay ôm cô vào lòng, khẽ nói: “Tên hay lắm, tiếng rêи ɾỉ thấm đẫm vào ruột gan...”
“...” Cô không muốn loại giải thích này.
Bạch Tử Thừa ôm lấy cô, khẽ nói: “Được rồi, đi tắm rửa một chút đi, chờ lát nữa chúng ta sẽ thảo luận đến vấn đề quy củ.”
Hắn nói xong thì ôm cô vào một gian phòng, đặt cô xuống rồi quay đầu rời đi.
Lý Ngâm Thấm rời khỏi vòng tay ấm áp của người đàn ông, đột nhiên cảm thấy thân thể trống rỗng, chính là loại cảm giác trống rỗng sau khi được lấp đầy.
Cô nằm trên giường, cảm thấy thân thể mình vô cùng bẩn thỉu.
Lý Ngâm Thấm ngồi dậy, nhìn căn phòng một chút, sau đó vịn người đứng dậy, lê tấm thân tàn tạ vào trong nhà tắm.
Hạ thể cô liên tục truyền đến cảm giác đau đớn, nơi đó của cô giống như bị xé rách vậy.
Cô đi vào nhà tắm, cọ rửa thân thể dơ bẩn của mình, dịch thể nhớp nháp hòa lẫn máu trinh từ trong ŧıểυ huyệt chảy ra, cả nhà tắm đều tràn ngập hương vị tìиɧ ɖu͙©.
Dòng nước ấm áp cọ rửa thân thể cô, cũng thanh tẩy suy nghĩ của cô.
Mặc dù cô đã từng đọc rất nhiều ŧıểυ thuyết, có không ít nam chính đều từ tìиɧ ɖu͙© mà biến thành tình yêu.
Tất nhiên cô cũng ôm theo chút ảo tưởng với hắn.
Hi vọng sau khi hắn hưởng thụ được tìиɧ ɖu͙© hoàn mỹ từ cô thì sẽ dần dần yêu thương cô. Đơn giản là giống như ŧıểυ thuyết ngôn tình, sau khi hai người làm chuyện đó xong thì sẽ cùng nhau nằm trên giường ngủ rộng lớn, dần dần ổn định lại nhịp thở, sau đó hai người sẽ cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, hắn thậm chí còn tinh tế bôi thuốc lên vùng kín cho cô.
Nhưng hiển nhiên, tất cả những chuyện đó chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.
Trong cuộc sống hiện thực, cô chỉ là thứ đồ chơi của tên công tử nhà giàu đó, chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là một trận kích tình, cô không tự vệ được nên chỉ có thể dâng hiến thân thể.
Nghĩ đến những tiếng rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ vừa rồi của mình, Lý Ngâm Thấm càng thêm xấu hổ. Tại sao cô có thể như thế cơ chứ? Không khác gì một con điếm lẳng lơ, như thế thì người đàn ông kia sẽ nghĩ về cô như thế nào?
Một món đồ chơi rất dễ chinh phục?
Trước khi đến đây, cô đã suy nghĩ kỹ rằng mình sẽ không bao giờ phạm sai lầm tương tự như cô của mình.
Cô còn tự nhủ, khi đối mặt với tình cảnh đó thì bản thân nhất định phải tỉnh táo, tỉnh táo cao độ! Nhưng kết quả là cô lại chìm đắm trong du͙© vọиɠ, hoàn toàn mất đi lý trí.
Lý Ngâm Thấm quyết định, vì để bảo vệ bản thân mình, nhất định không được giao bản thân vào trong tay kẻ khác.
Cô tự động viên bản thân, cố gắng xoa dịu trái tim trống rỗng của mình, giả vờ như bản thân vẫn còn trong trắng nguyên vẹn, thuyết phục bản thân không cần phải nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa, mà nên nghĩ đến cách sinh tồn trong những ngày tháng tiếp theo thì hơn...
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lý Ngâm Thấm cũng tắm xong, cả người sạch sẽ trở lại.
Cô mặc áo choàng tắm, sấy khô tóc, bước ra khỏi cửa, yếu ớt ngã xuống giường.
Nằm đó được một lúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Ai đó?” Cô hỏi theo phản xạ.