Sau khi để lại một câu nói không rõ nghĩa, tổ hợp ma quỷ Đế Tu cùng hai người kia biến mất trước mắt nhóm cầm thú, đều dùng phi hành phù trở về thành. Hơn nữa trước khi đi Bức Tranh Nguyền Rủa còn mỉm cười bỏ lại một câu “Như vậy, chờ mong cùng chư vị gặp lại.bye~”
Vì thế, bỗng nhiên hành vi giết người của Anh Túc Thứ Thanh đình chỉ toàn diện. Vùng mới giải phóng tựa hồ tương đối khôi phục lại thời kỳ hòa bình, trong thành chật ních quán xá của những người làm ăn, các khu vực cũng rải gác các đội ngũ treo máy luyện cấp hoặc chạy đi làm nhiệm vụ.
Đế Tu không ứng chiến ngược lại khiến cho nhóm cầm thú tăng cao độ chú ý, nhưng mà việc Anh Túc Thứ Thanh triển khai quét sạch phần tử khả nghi trong nội bộ bang phái đã một cước đá rớt acc phụ mà Cực Độ Hoàn Mỹ bỏ tiền ra mua kia, khiến cho nơi phát ra tin tức gián đoạn.
Tuy rằng không khí kỳ dị đang bao trùm khắp nơi, nhưng sự kiện đáng giá làm cho người ta ầm ỹ vẫn được người của Tọa Yên Thiên Hạ tiếp tục triển khai bên trong Ma thành.
[Bang phái] Bạch Nguyệt Quang: Tiểu Mạch, ngày mai muội có rảnh sao?
[Bang phái] Mạch Thượng Sắc Vi: Ngày mai trường học có hoạt động, Nguyệt Quang tỷ, có việc gì thế?
[Bang phái] Mộng Hồi Lâu Lan: Ngày kia thì sao?
[Bang phái] Mạch Thượng Sắc Vi: (mỉm cười) Ngày kia thực nhàn.
[Bang phái] Phật Di Lặc: Ngày kia là ngày tốt.
[Bang phái] Ăn No Vẫn Cố Mua Nước Tương: Ta là nữ nhân, ta không trả tiền!
[Bang phái] Bạch Nguyệt Quang: Đều im lặng cho lão nương.
Nguyệt Quang đại tẩu hoa lệ biến thân, đẩy lui yêu ma.
[Bang phái] Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: Khụ, xét thấy ngày kia là ngày tốt, như vậy, Thanh Quân, Sắc Vi, các ngươi…… kết hôn đi.
Dĩ Mạch 囧, bang nhân này thật đúng là…… Nói trắng ra là muốn bức hôn. Vừa quay đầu, kỳ lân màu trắng nuốt vân phun vụ đứng ở trước mặt mình.
Thanh Quân: “Đi theo ta.”
Dứt lời ôm Mạch Thượng Sắc Vi một đường chạy như điên, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
[Bang phái] Ăn No Vẫn Cố Giết Người:…… Thanh Quân tiểu tử này, chạy chỗ nào đi?
[Bang phái] Mộng Hồi Lâu Lan: Nguyệt Quang tỷ, bọn họ rốt cuộc là kết hay không kết?
[Bang phái] Bạch Nguyệt Quang: Còn phải hỏi, ngươi xem tốc độ Sắc Vi nhảy lên kỳ lân thì biết.
[Bang phái] Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: Bố trí một chút đi, này xem như đại sự hạng nhất của bang phái.
[Bang phái] Kim Sắc Yêu Đồng: Ta cảm thấy việc lớn đầu tiên chính là đem hồng quang trên quần áo thượng giặc sạch, bằng không vạn nhất Sắc Vi nhận sai chú rể, chúng ta sẽ bị Thanh Quân đánh chết……
[Bang phái] Ăn No Vẫn Cố Mua Nước Tương: Không có việc gì, Bạch Cốt hồng nhất.
……
Vì thế, hôn lễ của Thanh Quân cùng Mạch Thượng Sắc Vi ấn định vào ngày kia. Chúng cầm thú rất phối hợp giăng đèn kết hoa, vắt óc bày mưu tính kế lo bố trí Ma thành, cảnh tượng nhất thời vô cùng náo nhiệt.
So sánh, tân lang tân nương lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Thanh Quân ôm Dĩ Mạch cao bay xa chạy, bỏ lại sau lưng tiếng tru “Bảo ta sư phụ” của Hồ Ly Quân cùng tiếng hô lớn “Đánh với ta một hồi” của Xương Cốt, chạy tới Vân Tiên ngắm phong cảnh.
Dưới chân trời quang mây tạnh, một mảnh núi sông tú lệ.
Dĩ Mạch nhìn xa xa một chút đường chân trời màu đỏ, tâm tình cũng thanh thoát hơn lên.
Mạch Thượng Sắc Vi: “Chúng ta không cần đi hỗ trợ sao?”
Thanh Quân: “Giao cho bọn họ làm, không cần quan tâm.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Muội…… Thực không có cảm giác chân thật.”
Thanh Quân: (mỉm cười ) “Rất nhanh sẽ có.”
Dĩ Mạch ngẩn ra.
Thanh Quân:“lucifer1116,102547gJQ.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Ôi chao?”
Thanh Quân: “Tài khoản cùng mật mã của ta, đây là sính lễ.”
Dĩ Mạch bỗng nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy một loại cảm giác không thể nói hết. Giống như khi cầm trong tay một lọ thủy tinh chứa đầy những ngôi sao bằng giấy. Đối với người chưa từng gặp mặt cũng sẽ có một loại tín nhiệm cùng bao dung. Người giấu mình phái sau màn hình cùng con chuột nhấp nháy này thật ôn nhu, thật động lòng người.
Mạch Thượng Sắc Vi: “Kỳ thật muội còn muốn hỏi, vì sao là muội?”
Thanh Quân: “Duyên phận có từ khi sơ ngộ.”
Nhất kiến chung tình? Dĩ Mạch xấu hổ. Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt nàng giống như tiểu cường bị người ta truy đuổi đến nỗi trốn đông trốn tây, cuối cùng hoa hoa lệ lệ bị bug trên tảng đá……
Người thường sẽ thích loại nữ nhân ngốc nghếch hay gây chuyện thị phi này sao?
Được rồi, hắn là đại thần. Đại thần sở thích….. Có thể rất độc đáo.
Thanh Quân: “Như vậy, Mạch cô nương, muội nguyện ý cùng ta kết hôn sao?”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Huynh làm sao mà biết muội là cô nương?”
Thanh Quân: “Nếu muội là nam nhân, ta đây có thói quen ở trên.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “……”
Hãn, bạo hãn, thác nước hãn, Thành Cát Tư Hãn.
“Aha ha ha,” Lí Thiến đi ngang qua máy tính của nàng, vừa vặn nhìn thấy đoạn đối thoại, cười tới mức gập người lại. “Dĩ Mạch, ngươi gặp hạn. Nhìn xem người ta trả lời như vậy……” Nàng vẫn duy trì loại hình nữ nhân vật phản diện với nụ cười châm chọc không thể chịu được.
Mạch Thượng Sắc Vi: “Những lời này bình thường nên nói ở hôn lễ mới phải……” Nàng giãy dụa.
Thanh Quân: “Ta nghĩ trước tiên muốn biết được tâm tư của muội. Bởi vì ta, có lẽ, không đủ tự tin.”
Những lời này, đi ra từ miệng hắn, tựa hồ…… Hơi khó tin.
Cũng giống như những lời Bạch Nguyệt Quang đã từng nói qua với nàng. Hôn lễ là thứ yếu, bằng hữu giựt giây là thứ yếu, duy độc chủ yếu, là người sắp sửa cùng ngươi kết hôn.
Nhân duyên trong trò chơi là hư ảo. Nguyên nhân vì cách nhau quá xa, sẽ không cảm nhận được chút tình cảm mơ hồ?
Nếu nói như vậy thì người ở chung với mình sớm sớm chiều chiều sao có thể dễ dàng rời bỏ mình mà đi?
Dĩ Mạch thản nhiên nở nụ cười. Ngón tay ở trên bàn phím đánh ra ba chữ. Nhẹ nhàng gõ enter.
“Muội nguyện ý.”
Muốn cùng huynh ở một chỗ. Chẳng sợ tình cảm chúng ta trong lúc đó không thể từ ‘Thích’ biến thành cái gì khác, chỉ bằng ba chữ này, chúng ta cũng có thể làm bạn cùng đi trên một con đường tốt đẹp.
Thanh Quân: (mỉm cười) “Xem ra không riêng ngày kia là ngày lành, hôm nay cũng vậy.”
Trên [Thế giới] nhảy ra một hàng chữ màu vàng.
[Thế giới] Thanh Quân: Ngày kia buổi tối 19:00, Mạch Thượng Sắc Vi cùng bản nhân ở Ma thành cử hành hôn lễ, hoan nghênh chư vị có thiếp mời mang tiền biếu đến tham gia.
[Thế giới] Hoàn Trư Cách Cách: Ta muốn xem…… Ai có dư bao nhiêu thiếp mời bán ta hết đi!
[Thế giới] Đại Thần Ôm Một Cái: Tìm bạn trăm năm tìm bạn trăm năm, bản nhân năm nay vừa tròn mười tám xuân xanh, xinh đẹp như hoa, trước mắt muốn gả, chỉ lấy tín vật đính ước — thiếp mời hôn lễ của Thanh Quân.
[Thế giới] Trên Mặt Đất Có Hai Chiếc Giày: Ta thấy giống đây giống như hình thức đầu cơ trục lợi vé tàu ở nhà ga mỗi dịp đầu xuân nha.
Đây là đầu cơ trục lợi thiếp mời.
Các thành trong Càn Khôn đều có một chỗ truyền tống đến điểm cử hành hôn lễ. Hai bên kết hôn ở chỗ Nguyệt Lão nộp phí đăng ký cử hành hôn lễ, ấn định thời gian ghi trên thiếp mời, thời hạn là một giờ, số lượng thiếp mời tùy theo số tiền giao nộp chia làm ba loại 120 80 50. Đến lúc đó phàm là những người có trong tay thiếp mời mới có thể tiến vào sân xem lễ.
[Thế giới] Cô Hồn Dã Quỷ: Nhóm đại thần Tọa Yên, ta là phóng viên, ta rất nghèo, nhưng ta là vật trôi nổi không chiếm chỗ, phóng ta vào đi thôi……
[Thế giới] Carô: Ai nha, Tiểu Sắc Vi phải lập gia đình ~ chúc mừng chúc mừng, buổi tối ngày kia nhất định đến.
[Thế giới] Lười Dương Dương: Sắc Vi!! Thiếp mời!! Không cho, ta để Bụi Thái Lang cắn ngươi!!
Đây là chúc mừng cộng thêm thêm uy hiếp.
[Thế giới] Hoàng Hôn Nữu Nữu: Ôi chao, cuối cùng cũng lấy được chồng.
[Thế giới] Hoàng Hôn Mật Đường: Đó là nghề của người ta mà, chúng ta hâm mộ không đến.
[Thế giới] Bạch Nguyệt Quang: Ta xem chức nghiệp hai ngươi cũng được, chức nghiệp chọc gậy bánh xe.
[Thế giới] Thầm Mến Không Phải Tội: Hoàng hôn lần trước chết còn chưa có đủ, gió xuân thổi lại hồi sinh.
Đây là khiêu khích thêm phản kích.
[Thế giới] Ăn No Vẫn Cố Đếm Tiền: Tọa Yên Thiên Hạ phóng ra đội hình mạnh mẽ xa hoa, Sắc Vi Thanh Quân chuyện kể tình yêu kinh điển mỹ nữ cùng dã thú, màn đêm buông xuống kích tình, để cho chúng ta chứng kiến giai thoại tình yêu! Không thể bỏ qua việc đến hiện trường mục sở thị! Bản nhân độc nhất vô nhị thiếp mời 500wj/ tấm! Tới trước mua trước, tận dụng thời cơ!
[Thế giới] Quý Người Chết Không Đền Mạng: Vì mua không được quà tặng thích hợp mà phát sầu sao? Bổn điếm có đầy đủ bộ trang bị nữ Ám Ảnh trên cấp 100 cấp, rực rỡ muôn màu cái gì cũng có, hoan nghênh mua đồ ~
Đây là đầu cơ phát tài.
Trong không khí náo nhiệt hỗn độn, Dĩ Mạch thu được tin tức hảo hữu.
Thứ nhất, Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Thiếp mời đã thu được. Ta sẽ đến.”
Thứ hai, Phong Quá Vô Ngân: “Chúc mừng, Sắc Vi.”
Mạch Thượng Sắc Vi:“Cám ơn.”
Phong Quá Vô Ngân: “Kỳ thật ta vẫn thiếu ngươi một lời giải thích. Về chuyện ta cùng Hoàng Hôn Uyển Nhi trong lúc đó.”
Dĩ Mạch nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ vài ngày trước ta sẽ muốn biết, nhưng hiện tại, không nghĩ.”
Phong Quá Vô Ngân: “Ta thực hối hận.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Lời này nghe qua thực châm chọc.”
Phong Quá Vô Ngân: “Sắc Vi, nếu…… Ta đổi một trò chơi khác lần nữa bắt đầu, ngươi nguyện ý theo cùng ta sao?”
Dĩ Mạch sửng sốt.
Mạch Thượng Sắc Vi: “Nếu không còn việc gì khác. Ta logout. BB.”
Nàng đánh xong những chữ này, bỗng nhiên phòng ngủ trở nên tối om. Hiển nhiên, bác gái quản lý ký túc xá lại kép công tắc tắt điện trước thời điểm.
Lí Thiến đang cầm kìm cắt được một nửa móng tay du gầm rú hướng toilet chạy đi, lại phát hiện cửa bị đóng chặt.“Đường Tiểu Âm, ngươi làm gì trong nhà vệ sinh?” Gõ gõ cửa, nàng kêu lên.
Bên trong thật lâu không có thanh âm. Nguyên Viên cùng Dĩ Mạch không khỏi đều hướng cửa toilet nhìn lại.
Sau một lúc lâu, cửa mở.
Sắc mặt Đường Tiểu Âm dưới ngọn đèn mờ nhạt có chút trắng bệch.
“Ngươi làm sao vậy?” Nguyên Viên hỏi.
“Không có việc gì. Thiếu chút nữa ngủ trong toilet.” Nàng ngoắc ngoắc khóe miệng, cười.
“Ngươi này trư……” Lí Thiến xoa bóp mặt của nàng.
Trèo lên giường, trong căn phòng tối đen yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hô hấp mỏng manh.
Dĩ Mạch thường mất ngủ, nguyên nhân ước chừng là thời gian sinh hoạt mấy ngày nay có chút hỗn loạn, từ đó về sau vốn không điều chỉnh lại. Bình thường nàng sẽ nghe một chút MP3 linh tinh, hôm nay vừa vặn thu âm được một câu chuyện ma, vừa mở máy đã nghe được tiếng khóc nức nở.
Loại âm thanh áp lực này làm cho lông tơ Dĩ Mạch dựng thẳng.
Thời điểm nàng ý thức được tiếng khóc thê lương mỏng manh này là do tỷ muội của nàng phát ra, lòng của nàng có một chút rung động. Cẩn thận nghe xem âm thanh phát ra từ nới nào. Hình như là ở trên giường nàng.
“Tiểu Âm?” Nàng nhẹ giọng gọi thử.
Tiếng khóc biến mất. Đường Tiểu Âm dùng giọng mũi đáp lại “Dĩ Mạch.”
“Ngươi làm sao vậy?” Dĩ Mạch ngồi dậy.
“Ta cảm thấy lãnh, ta có thể ngủ cùng ngươi không?”
“Ân, đến.”
Đường Tiểu Âm cả người lạnh như băng tiến vào trong chăn của nàng. Nàng có thể cảm giác được khóe mắt nàng ẩm ướt.
Thân thể Tiểu Âm dần dần ấm áp, ghé sát bên tai nàng nhỏ giọng nói “Dĩ Mạch, ta thực sợ hãi.”