Ánh trăng sáng tỏ đã lên cao, xung quanh có vô số ngôi lúc sáng lúc tối làm nền, vừa bảo vệ màn đêm tĩnh lặng này vừa chiếu rọi khắp khoảng sân trống vắng.
"Cẩn Húc, con nên ăn nhiều một chút!" Mạnh Hinh gắp đồ ăn bỏ bào trong bát của Sở Cẩn Húc.
"Cám ơn bác gái." Người đàn ông lễ phép cười khẽ. Khi phát hiện bên cạnh có một tầm mắt mãnh liệt gắt gao nhìn chằm chằm bản thân, Sở Cẩn Húc cười càng thêm sung sướиɠ. Đợi đến lúc tầm mắt kia trở nên dị thường u oán, hắn mới chịu quay đầu lại. "Nhóc con, ăn nhiều một chút, anh Húc gắp cho em."
"Hừ, em không cần." Mạc Nghiên nhẹ phiết đầu dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, ngay lập tức, cô nhận được ánh mắt không đồng ý bắn về phía mình." Nghiên Nghiên, sao con lại không lễ phép như vậy a?" Mạnh Hinh trừng mắt nhìn con gái.
"Ngô....." Mạc Nghiên ủy khuất mím môi, lặng lẽ trừng mắt nhìn người đàn ông đang cười trộm.
Nhìn bộ dáng của con gái, Mạnh Hinh cũng biết là cô đang ghen và cáu kỉnh, bà bất đắc dĩ vỗ vỗ trán. Khi bà đang chuẩn bị nói chuyện thì liền thấy Sở Cẩn Húc sủng nịch xoa nhẹ mái tóc cô, sau đó dùng đôi đũa kẹp đồ ăn rồi bỏ đầy đĩa của cô xong mới chịu dừng lại.
Mạnh Hinh và Mạc Vũ Hạo trao đổi ánh mắt. Mạc Vũ Hạo nhìn ánh sáng nơi đáy mắt của bà xã nhà mình thì cảm thấy thật hết nói nổi. Tuy ông biết Sở Cẩn Húc là một người đàn ông phi thường tốt nhưng ông đồng dạng cũng là đàn ông a. Ông có thể xác định là Sở Cẩn Húc chỉ xem con gái bảo bối của ông là em gái và con gái ông đồng dạng cũng chỉ coi hắn là anh trai. Tất nhiên là ông cũng hy vọng con gái có thể tìm được một người đàn ông thiệt tình yêu thương mình nhưng việc này không phải là dễ dàng.
"Đã nhiều năm không gặp, Cẩn Húc, ba mẹ con dạo gần đây như thế nào?" Mạc Vũ Hạo buông đũa xuống rồi dùng khăn lau chùi môi mỏng.
"Ba mẹ con vẫn ổn. Hai người họ nói nếu bác trai và bác gái muốn tới Pháp thì có thể tùy thời liên lạc với họ." Sở Cẩn Húc cười khẽ.
"Chờ xử lý xong xuôi chuyện ở công ty, ta và Mạnh Hinh sẽ đi nước Pháp thăm hỏi bọn họ, haha." Mạc Vũ Hạo sung sướиɠ nhấp miếng rượu.
"Nếu vậy thì Nghiên Nghiên có muốn cùng đi nước Pháp chơi một chút không? Ba mẹ anh mỗi ngày đều liều mạng lải nhải rằng rất nhớ em ở bên tai anh." Đôi con ngươi hắc diệu thạch ôn nhu nhìn bé con bên cạnh.
"Khụ khụ! Chắc qua chút thời gian nữa mới đi, dù sao thì em cũng vừa mới đi làm." Nghe Sở Cẩn Húc nhắc tên khiến cô bị rượu vang đỏ sặc một ngụm, khuôn mặt trắng nõn hiện lên đà hồng.
"Nhóc con, cẩn thận một chút! À đúng rồi, sao Nghiên Nghiên lại muốn đi làm ở Công ty Tiêu thị a?" Sở Cẩn Húc vội vàng vỗ nhẹ lưng của cô, đợi cô hết sặc, anh mới thử dò hỏi.
"Haha, lần trước, gia đình ta tham gia yến tiệc tụ hội của Tiêu thị, có bàn luận về chút dự án hợp tác giữa hai công ty, trùng hợp là Nghiên Nghiên lại nói muốn đi công ty khác thực tập một chút, vậy nên Tiêu tổng cung cấp cơ hội này, aizzz, con gái đã trưởng thành, nó hy vọng có thể rèn luyện năng lực của bản thân." Thấy con gái thẹn thùng không dám nói lời nào, Mạnh Hinh liền trả lời thay cô.
"Nga! Nhóc con thật lợi hại, quả nhiên là đã trưởng thành!" Sở Cẩn Húc nhìn Mạc Nghiên mà khen ngợi.
Hắn nhớ Tiêu Mục Thần chính là cá sấu khổng lồ tiếng tăm lừng lẫy trong giới thương trường, sao Tiêu Mục Thần lại đột nhiên muốn nhóc con đi làm ở công ty của mình? Hắn ta... Chắc sẽ không là coi trọng nhóc con đi?! Khó mà xử lý rồi, bối cảnh của Tiêu Mục Thần sâu không lường được, hơn nữa, với thân phận thiên chi kiêu tử của hắn ta thì hắn ta chỉ cần tùy tiện vẫy vẫy tay liền sẽ có một đám phụ nữ tre già măng mọc. Hắn không muốn nhóc con nhà mình mỗi ngày đều sống trong ưu thương, hắn phải làm thế nào đây....?
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Húc ca hog thể vào đc dàn n9 đâu, nam9 đã định sẵn là 5a rồi ><