"Cẩn Húc, lần này trở về, con có thể ở lại bao lâu a?" Mạnh Hinh kéo Mạc Nghiên ngồi xuống bên cạnh.
"Chắc khoảng được một thời gian ạ! Công ty bên nước Pháp đã sắp xếp ổn thỏa, trừ phi có chuyện quan trọng cần con xử lí thì con mới bay qua đó." Sở Cẩn Húc cười khẽ đáp.
"Anh Húc mở công ty ở bên Pháp sao?" Mạc Nghiên nhấp miếng trà rồi nghi hoặc dò hỏi.
"Đúng vậy! Nếu nhóc con thích thứ gì thì anh cũng sẽ đều mua giúp em." Đôi mắt đen hiện lên vô tận cưng chiều nhìn chằm chằm bé con kiều tiếu.
"Em không tiêu xài xa xỉ như vậy đâu! Với lại, em bây giờ đã đầy đủ hết mọi thứ rồi!" Mạc Nghiên chu môi đỏ, hếch cằm dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn người đàn ông.
Giọng điệu mềm nhu ngạo kiều làm trái tim Sở Cẩn Húc gần như sắp bị hòa tan thành nước. "Dạ dạ, nhóc con của anh là tiết kiệm nhất, còn biết thay anh Húc giữ tiền." Nhìn Mạc Nghiên dùng giọng mũi hừ nhẹ, hắn bất đắc dĩ cười khẽ.
Mạnh Hinh tức giận trừng mắt nhìn Mạc Nghiên rồi sử dụng ngón tay chọt chọt gương mặt cô, sau đó quay đầu lại tiếp tục dò hỏi. "Vậy hiện tại Cẩn Húc đang ở đâu?"
"Gia đình con có một căn biệt thự ở Đế Đô, vẫn luôn thuê người quét tước để sau này nếu về đây thì sẽ có chỗ ở, bác gái không cần lo lắng." Sở Cẩn Húc nhe răng cười nói.
Mạnh Hinh lôi kéo tay Sở Cẩn Húc, từ ái cười nhẹ. "Nếu vậy thì ta cũng yên tâm! À đúng rồi, Cẩn Húc, hôm nay ở lại ăn cơm chiều nhé! Ngồi đây ôn chuyện cũ với Nghiên Nghiên, dù sao thì cũng đã nhiều năm không gặp mặt, chắc rất hoài niệm."
"Cháu thật ngại vì đã quấy rầy a!" Sở Cẩn Húc hơi hơi gật đầu, con ngươi đen như mã não nhẹ nhàng nheo lại.
"Sao lại nói là quấy rầy?! Ta đi chuẩn bị trước. Nghiên Nghiên, con đưa Cẩn Húc đi dạo xung quanh để tâm sự đi, mau đi đi!" Mạnh Hinh vỗ vỗ đầu gối của Mạc Nghiên. Bà rời khỏi để con gái có thể có một ít thời gian ở cùng một chỗ với Sở Cẩn Húc.
"Dạ con biết rồi! Anh Húc, đi thôi!" Mạc Nghiên mím môi sờ sờ đầu gối bị bàn tay mẹ vỗ hồng, trong giọng nói mang theo không tình nguyện dẫn Sở Cẩn Húc đi đến đình hóng gió sau nhà.
Vì sao mỗi lần mẹ nhìn thấy Sở Cẩn Húc thì liền giống như đã quên con gái bảo bối của mình a? Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận là cô đang ghen, hừ!
Cho dù đã trải qua nhiều năm, tính tình trẻ con của cô vẫn không hề thay đổi, thích làm nũng với những người thân bên cạnh và thích hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, càng thêm thích giả vờ đáng thương nhưng mỗi khi phát hiện mình làm sai chuyện thì cô lại sẽ mở to đôi mắt ngập nước kia, đáng thương hề hề nói xin lỗi khiến người ta không đành lòng trách mắng.
Ngay khi biết những người bên cạnh là thiệt tình sủng mình thì cô liền sẽ hếch cái mũi, ra lệnh cho bọn họ giống như công chúa nhưng lại không bị làm hư. Khi biết người khác gặp khó khăn, cô sẽ không vô cớ gây rối. Một cô gái hiểu chuyện lại ngoan ngoãn chọc người trìu mến như vậy khiến người ta nâng niu ở lòng bàn tay sợ rớt, ngậm ở trong miệng sợ tan, thật muốn yêu thương cưng chiều cô, chỉ sợ cô sẽ phải chịu một tia thương tổn.
Nhưng điều nɠɵạı lệ duy nhất chính là Long Ngạo Thiên. Nghiên Nghiên thật khờ, mỗi lần ở chung với Long Ngạo Thiên sao lại không cảm giác được tươi cười dối trá của hắn ta a?
Nhớ rõ trước kia, mỗi khi hắn nhận được điện thoại của bác gái, nghe bác gái tự thuật thái độ của Long Ngạo Thiên đối với Nghiên Nghiên khiến hắn rất muốn bay trở về từ nước Pháp rồi hung hăng đánh đấm Long Ngạo Thiên một trận. Dám coi thường bảo bối nhà hắn, hắn ta không muốn sống nữa sao? Nhưng đáng tiếc là lúc đó, công ty gặp phải chút rắc rối nên hắn không thể bay trở về đánh thức Nghiên Nghiên thoát khỏi sự u mê.
May mắn là gần đây, hắn đã thuận lợi giải quyết xong vấn đề của công ty. Khi hắn chuẩn bị bay trở về Đế Đô thì lại nhận được tin Nghiên Nghiên giải trừ hôn ước từ bác gái, chuyện này khiến hắn thập phần ngoài ý muốn và rất rất vui mừng. Cuối cùng thì Nghiên Nghiên cũng đã tỉnh táo lại, không tiếp tục chìm đắm trong ảo ảnh tốt đẹp. Nhóc con bảo bối của hắn rốt cuộc cũng đã trưởng thành.