"Tôi đã chuyển khoản cho anh, lo chăm sóc cô ta thật tốt." Nhìn Mạc Nghiên đi xa, Phương Thiến Tâm cúi đầu nhếch môi mỉm cười, lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ dưới sự phản chiếu của ánh đèn có màu sắc cổ thần bí, cúi đầu bấm một dãy số điện thoại, thanh âm kiều nhu ngày thường đã không thấy, thay thế vào đó là tông giọng trầm thấp, nói xong thì lấy ra chip điện thoại, cầm túi xách của Mạc Nghiên rồi đứng dậy đi về tên đàn ông đứng ở chỗ tối cách khá xa.
"Mau xử lý đi." Phương Thiến Tâm đưa túi xách trong tay cùng con chip cho tên đó, bình thản ung dung nói, trong ánh mắt lạnh băng có sự điên cuồng, tên đàn ông hơi hơi gật đầu rồi rời đi.
Gia thế (hoàn cảnh gia đình) của cô không bằng Mạc Nghiên, ba mẹ cũng tương đối trọng nam khinh nữ, cho rằng con gái chỉ là công cụ phụ trách liên hôn, không giống ba mẹ Mạc Nghiên, phủng cô ta ở lòng bàn tay mà sủng ái. Lúc cô vừa mới gặp người đàn ông đó thì quyết định hắn là một nửa kia của mình, ai ngờ Long Ngạo Thiên cư nhiên sẽ kết hôn với Mạc Nghiên.
Dựa vào cái gì?!! Rốt cuộc thì dựa vào cái gì!! Chỉ bởi gia thế của Mạc Nghiên tốt hơn cô sao? Vì cái gì cô ta muốn giành Ngạo Thiên với cô hả? Nghĩ đến Mạc Nghiên có thể chính đại quang minh, danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh hắn thì cô đã đố kỵ và phẫn nộ không ngừng, tâm lý vặn vẹo. Đúng! Cô cố ý tiết lộ cho Mạc Nghiên biết tất cả bạn gái của Long Ngạo Thiên, như vậy thì co có thể không phí một tia sức lực mượn tay Mạc Nghiên thanh toán những người phụ nữ chướng mắt đó, ai ngờ cô ta lại muốn giải trừ hôn ước, thế thì cô liền "hỗ trợ" Mạc Nghiên chế tạo cái lý do để Long Ngạo Thiên hủy bỏ đính hôn đi, nếu cô ta biến thành một chiếc giày rách, Long Ngạo Thiên sẽ bởi vì danh dự của gia tộc mà hủy bỏ hôn ước.
Khi Phương Thiến Tâm trở lại chỗ ngồi thì nhìn đến tất cả mọi người đã ngồi nghỉ ngơi, bọn họ cầm ly rượu trong tay nói chuyện với nhau vui vẻ.
"A, Thiến Tâm, Nghiên Nghiên đâu?" Thẩm Vũ hơi say ngồi ở trên sô pha, ánh mắt mê mang nhìn Phương Thiến Tâm, vòng eo còn có một bàn tay ôm, Lâm Dịch Phong gắt gao ôm Thẩm Vũ, rất sợ cô gái trong lồng ngực ngã xuống đất.
"Lúc nãy Nghiên Nghiên nói uống nhiều quá nên muốn về nhà trước để nghỉ ngơi, cho nên tớ đã đưa cô ấy ra taxi, đừng lo lắng, cô ấy nói về đến nhà sẽ gọi điện cho tớ." Phương Thiến Tâm nhếch môi mỉm cười, ưu nhã đạp giày cao gót chậm rãi đi trở về chỗ ngồi.
"Ngô! Được rồi." Nghe Phương Thiến Tâm nói Mạc Nghiên về đến nhà sẽ báo bình an, cũng nhớ đến hai người (MN +PTT) có quan hệ thân thiết nên Thẩm Vũ buông di động trong tay xuống rồi cầm ly rượu trên bàn.
"Đừng uống, ngoan, tớ đưa cậu về nhà. Bọn tớ về trước, lần sau lại tụ họp." Lâm Dịch Phong ngăn cản bàn tay của Thẩm Vũ duỗi hướng ché, ôm cô gái nhỏ xinh trong lòng ngực rồi nhẹ dỗ, quay lại gật đầu với những người khác ý bảo đi trước một bước.
"Hẹn gặp lại, tớ cũng mệt mỏi nên về nhà nghỉ ngơi trước." Phương Thiến Tâm nhìn những người khác, mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, cầm cái túi trên ghế lê rồi chậm rãi đi về phía thang máy, vừa mới bước vào trong thang máy đã quay đầu nhìn hướng buồng vệ sinh và cười khẽ.
"Đi thôi"
"Tớ cũng mệt mỏi, đi thôi"
Nhìn nhóm nam nữ thần đều rời đi, mấy người còn thừa cũng sôi nổi đứng dậy về nhà nghỉ ngơi.
....... Nóng...... Nóng quá...... Cảm giác trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt......
Mạc Nghiên không ngừng hắt nước vào mặt nhưng lại phát hiện không thể giảm bớt cảm giác nóng bức trong cơ thể, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu, dùng sức mở đôi mắt muốn khép lại, hàm răng cắn chặt môi đỏ, hơi chau mày.
Cảm giác như thế làm trong lòng cô đột nhiên căng thẳng nảy lên dự cảm bất hảo. Nhưng mà cô bị hạ thuốc khi nào...... Đúng rồi, ly rượu đó... Phương Thiến Tâm đưa cho cô một chén rượu...
"Sẽ không...... Quan hệ giữa nguyên chủ và Phương Thiến Tâm rất tốt...... Không đâu...... Nhưng những ký ức đó nên giải thích thế nào......"
...... Không được...... Điện thoại của mình...... Phải nhanh chóng gọi điện cho ba mẹ, ŧıểυ Vũ...... Túi xách của mình đâu......
Mạc Nghiên nôn nóng cúi đầu tìm túi của mình, ngẩng đầu kinh hoảng thất thố nhìn ảnh ngược trong gương, đột nhiên nhớ ra túi xách còn để ở chỗ ngồi, bàn tay mềm vô lực dựa vào ý chí gắt gao bóp chặt đùi thịt, dựa vào cảm giác đau đầu nên có chút tỉnh táo, thừa dịp thuốc trong cơ thể chưa ngấm hoàn toàn, Mạc Nghiên mở cửa buồng vệ sinh ra, tính toán làm tinh thần hăng hái tới chỗ Thẩm Vũ cầu cứu.
"Cạch"
Cô mở cửa, vừa mới đi hai bước thì đâm vào trong lồng ngực một người.