Đêm nay, Mạc Nghiên ngủ rất an ổn nhưng khi đến nửa đêm thì đột nhiên mơ thấy một con sói hoang đang không ngừng đuổi theo bản thân, cô chạy như điên vì sợ mất mạng nhưng lại trốn không thoát tốc độ mạnh mẽ của nó. Nó dùng móng vuốt sắc bén bóp cổ cô, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ mặt cô. Tứ chi của cô tan rã, toàn thân giống như bị một tảng đá nặng đè nên không thể nhúc nhích. Ngay lúc cô muốn thét ra tiếng thì một con sói khác chạy tới rồi đem đầu lưỡi đỏ tươi của nó luồn vào trong khoang miệng cô, lấp kín tiếng kêu cứu. Sự sợ hãi nảy lên trong lòng, đầu óc không ngừng thúc giục bảo cô nhanh tỉnh lại.
Mạc Nghiên mệt mỏi mở hai tròng mắt. Đập vào mi mắt chính là khuôn mặt tuấn tú sống mái bạc biện của Tư Đồ Dịch. Cô đang muốn kinh hô ra tiếng thì lại bị lưỡi dài của anh lấp kín. Hơi thở nam tính xâm lược lâu dài khiến cô cảm thấy choáng váng đầu óc. "Sao hai anh... Lại đi vào đây... Hơn nữa, hôm nay là thời gian nghỉ của tôi, các anh đã nói là sẽ không động đến tôi." Mạc Nghiên thở hồng hộc nói, tay nhỏ chống cơ ngực rắn chắc của anh rồi cuộn thân mình lai, sau đó không ngừng xê dịch tới đầu giường.
Mộc Trạch Uyên và Tư Đồ dịch liếc nhau xong quay đầu lại nhìn về phía bé con đang sợ hãi rồi nói: "Bọn anh có nói vậy à? Bọn anh chỉ nói là 2 ngày còn lại cho em chọn mà!"
Mạc Nghiên trợn to mắt nhìn hai người đàn ông. "Đê tiện..."
Nhìn bộ dạng bé con trợn mắt cứng họng, hai anh liền cảm thấy vừa thương vừa yêu nhưng lại hận không thể hung hăng khi dễ cô, làm cô run rảy xin tha ở trong lòng ngực của mình. "Bảo bối quá ngốc! Thôi, ngoan nào, để bọn anh thương em một chút."
Nghe được lời hai anh nói, Mạc Nghiên bị dọa hoa dung thất sắc, khuôn mặt nhỏ mang theo lấy lòng nhìn Tư Đồ Dịch và Mộc Trạch Uyên." Ngày mai tôi phải về nhà nên để tôi nghỉ ngơi được không?! Hơn nữa, nếu trên người có dấu vết thì tôi không thể về nhà."
"Bảo bối yên tâm, bọn anh tuyệt đối sẽ nhẹ một chút... Nếu còn lo lắng vì việc sẽ lưu lại dấu vết thì còn có Dịch xử lý cơ mà!" Mộc Trạch Uyên dùng giọng điệu mềm nhẹ lừa gạt cô, bàn tay to kéo tấm chăn bông bị Mạc Nghiên túm thành dưa muối ra.
"Nhưng tôi rất mệt... Rất muốn ngủ. Để tôi ngủ được không? Hai anh là tốt nhất!" Mạc Nghiên chu môi đỏ ủy khuất nói rồi chớp chớp đôi mắt long lanh đáng thương hề hề nhìn hai người đàn ông, giọng điệu mềm nhu giống mật đường nhè nhẹ quấn chặt trái tim của hai anh.
"Em cứ tiếp tục ngủ, bọn anh động là được." Tư Đồ Dịch nở nụ cười rồi cởi quần áo, ưu nhã không mất ôn nhu mà ôm lấy bé con kiều mềm ỷ trên đầu giường, bàn tay to mềm nhẹ lột áo ngủ của cô ra.
Theo tay anh cởi bỏ từng nút thắt của áo ngủ, da thịt trắng nõn lỏa lồ làm hai người đàn ông ngừng thở. Da thịt cô mềm mại, toàn thân trắng nõn như ngọc, tinh xảo đến mức làm người khác khó có thể tin. Áo ngực ren màu trắng bao bọc lấy hai đỉnh tuyết nhũ đẫy đà mượt mà, nội y kín đáo làm anh càng thêm dễ dàng xuống tay, bàn tay to không chút do dự cởi bỏ nút thắt của nội y, "bang" một tiếng, nội y từ giữa chia làm hai nửa lộ nhũ thịt ra, phía trên có hai đóa hồng mai. Da thịt dưới ánh nhìn chăm chú của hai người đàn ông nổi lên đỏ ửng, hồng mai cũng đứng thẳng, mái tóc đen nhánh xõa bên sườn vυ" và trên cánh tay của anh.
"Thật ngoan.... Nghiên Nhi đừng khẩn trương, bọn anh sẽ thực mềm nhẹ." Tư Đồ Dịch cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi phấn nộn, bàn tay dễ dàng đẩy hai tay gây trở ngại của cô ra. Lòng bàn tay mang chút vết chai mỏng vuốt ve ở trên da thịt trắng như tuyết dọc theo bụng nhỏ mẫn cảm của cô rồi chậm rãi dời xuống đến dây quần, sau đó nhanh chóng nhưng không mất ôn nhu kéo quần ngủ cô xuống và giao cho Mộc Trạch Uyên kéo quần từ cẳng chân cô ra ngoài.
Hai tầm mắt cực nóng quét ở trên người Mạc Nghiên khiến cô theo bản năng cuộn thân mình lại ý đồ che đậy da thịt lỏa lồ bên ngoài, đùi đẹp thon dài đùi co thành đường cong hoàn mỹ.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< 2 con sói đói gian manh sắp thịt Nghiên tỷ nhừ ròy ><