"Bảo bối... Nghiên Nghiên, mau dậy đi... Đừng tham ngủ nữa..." Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai, Mạc Nghiên còn đang mơ màng ngốc lăng nhìn người phụ nữ dịu dàng ở trước mắt. Cô dùng bàn tay mềm mại ôm eo bà rồi sau đó vùi đầu vào lồng ngực bà và cọ cọ "Mẹ..."
"Bé yêu lại làm nũng nữa rồi! Thật ngoan... Mau dậy nhanh rồi xuống rửa mặt chải đầu một chút, Tiêu tổng đang đợi con, mẹ đi xuống trước để chuẩn bị một chút."
Nghe được lời Mạnh Hinh nói, khuôn mặt nhỏ của cô nháy mắt trở nên tái nhợt. Vì lo lắng bị bà phát hiện nên cô lập tức cúi đầu xuống che dấu. Mạc Nghiên kéo thân mình mỏi mệt xuống giường rồi đi thẳng vào phòng tắm. Cô đứng dưới vòi hoa sen hưởng thụ cảm giác nước ấm xối vào người. Cô đột nhiên nhớ đến hình ảnh hoan ái đêm qua nên hoảng sợ kiểm tra xem cả người còn lưu trữ dấu vết nào hay không. Sau khi xác định không còn dấu vết gì thì lúc này cô mới yên tâm tắm rửa xua đi mệt mỏi rồi mới thay bộ đồ mà Mạnh Hinh chuẩn bị sẵn.
Mạc Nghiên nhắm hai mắt lại và hít thở sâu, làm như vậy sẽ tiếp thêm cho cô một chút động lực, bàn tay mềm dựa vào tay vịn cầu thang rồi chậm rãi đi xuống dưới lầu. Chiếc váy liền tuyết trắng khoác trên thân hình quyến rũ, trên váy điểm xuyết bằng những viên trân châu khiến da thịt như ngọc của cô càng trở nên tuyết trắng, đôi chân thon dài mang đôi dép lê màu trắng ở nhà, dung nhan kiều diễm ướt át không cần tô điểm thêm bất luận cái gì vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Vài ánh mắt thân mật nóng bỏng nhìn thẳng vào dáng người xinh đẹo quyến rũ của cô, tầm mắt Mạc Nghiên nhìn qua mấy người đàn ông, thân mình khẽ run lên tức khắc lại khôi phục bình thường, biểu tình giống như giận lại tựa như đang làm nũng bước nhanh tới chỗ Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh.
"Ba mẹ." Mạc Nghiên dựa thân mình vào lồng ngực mẫu thân, cái ôm ấp áp quen thuộc làm trong lòng cô nổi lên cảm giác uỷ khuất.
Cảm giác độ ấm trong nhà đột nhiên giảm xuống, Mạnh Hinh ngẩng đầu nhìn mấy người đàn ông khí vũ hiên ngang đang ngồi, sau đó nhéo nhẹ vào cái mũi tinh xảo của Mạc Nghiên. "Ngoan, đừng làm nũng."
Giống như phía sau có dã thú đuổi theo, nhìn Mạc Nghiên chạy như bay vào lồng ngực Mạnh Hinh làm nũng, đáy lòng của bọn hắn trầm xuống. Bọn hắn vừa có chút phẫn nộ vừa tràn ngập chua xót trong lòng. Khi phát hiện ánh mắt Mạnh Hinh nhìn về phía này, bọn hắn liền thu liễm biểu tình và bày ra vẻ ổn trọng đạm mạc rồi nhẹ gật đầu.
Mạc Nghiên đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Mạnh Hinh. Vị trí trên bàn ăn của Tiêu Mục Thần chính là ngồi song song đối diện với Mạc Vũ Hạo, bốn người còn lại đều ngồi xuống những vị trí trống ở trên bàn. Trên mặt bàn cẩm thạch xa hoa bày lên vô vàn món ăn rực rỡ muôn màu, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng dao nĩa va chạm nhau.
"Chủ tịch Mạc, cứ làm như những gì chúng ta đã bàn trong dự án hợp tác đi!" Ngón tay thon dài của Tiêu Mục Thần giao nhau đặt trước ngực, mắt đen thâm thuý mang theo vẻ tự nhiên kiêu căng và tự phụ, môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong khiến khuôn mặt lãnh khốc càng tăng thêm vẻ đẹp trai tà khí.
"À đúng rồi, xin giới thiệu với ông một chút, đây là mấy người bạn thân của tôi. Đây là Cung Kỳ Diệp, Mộc Trạch Uyên, Tư Đồ Dịch và Diệp Hàn Ngự. Nếu ông gặp chuyện gì khó khăn thì có thể tìm bọn họ nhờ giúp đỡ."
"Được rồi, cảm ơn!" Mạc Vũ Hạo nhẹ gật đầu. Người đàn ông trước mắt cùng lắm thì mới chỉ khoảng 30 tuổi nhưng khí thế trên người đã không thua kém gì ông, thậm chí còn có thể trấn áp cả ông. Mạc Vũ Hạo nhìn thoáng qua 4 người đàn ông còn lại thì liền biết đây đều là những nhân vật không thể dễ dàng trêu trọc. Khí thế vương giả sắc bén dù đã hơi thu liễm nhưng vẫn làm Mạc Vũ Hạo dâng lên toàn bộ tinh thần phòng bị.
Trong lúc bầu không khí đang yên tĩnh thì có tiếng cười nhẹ vang lên. "Hì hì, ba, con muốn đi làm thực tập ở công ty." Hàm răng cắn nhẹ cánh môi anh đào, Mạc Nghiên giương đôi mắt vô tội mang theo khẩn cầu nhìn Mạc Vũ Hạo.
"Chuyện này thì đâu có gì khó, nhưng tại sao bảo bối lại muốn đi làm vậy?" Tuy rằng nghe con gái nói muốn đi thực tập khiến ông vui mừng nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
"Bởi vì con đã tốt nghiệp rồi nên cần phải hiểu rõ chuyện buôn bán, vận chuyển cùng tình huống của công ty thì về sau mới có thể giúp được ba nha! À mà ba ơi, con không muốn làm việc ở trong công ty của nhà mình mà muốn làm ở công ty khác để thuận tiện cho công việc thực tập. Như vậy thì người trong công ty mới không bởi vì thân phận của con mà không dám giao việc cho con. Nếu làm trong công ty nhà mình thì con không có cách nào thực tập đến nơi đến chốn rồi." Giống như biết trước được suy nghĩ của Mạc Vũ Hạo, thái độ Mạc Nghiên kiên quyết khiến ông không thể cự tuyệt.
"Một khi đã như vậy thì cô Mạc đây có thể đến công ty của tôi để thực tập." Trên môi còn dính một chút rượu vang đỏ, dưới ánh đèn chiếu có vẻ yêu dã dị thường, thanh âm từ tính trầm ổn của người đàn ông vang lên làm lòng người tin tưởng.
Nhìn thái độ kiên định của Mạc Nghiên cùng với ý tứ không cho phản đối của Tiêu Mục Thần khiến Mạc Vũ Hạo khẽ thở dài. "Được rồi, nhưng đừng khiến Tiêu tổng thêm phiền toái".
"Dạ, mà ba mẹ ơi, trong lúc thực tập con muốn sống ở bên ngoài. Dù sao thì con cũng đã trưởng thành rồi, cần thiết phải bồi dưỡng tính tự lập cho bản thân." Mạc Nghiên nở nụ cười tươi khiến Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh vừa vui vừa giận.
"Vậy thì mẹ và ba sẽ giúp con tìm chỗ ở" Mạnh Hinh dùng bàn tay thon dài khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của cô, đáy mắt bà tràn đầy sự cưng chiều.
"Trong tay Diệp có một ngôi biệt thự vừa mới mua có thể làm chỗ ở của Mạc ŧıểυ thư, hơn nữa vị trí cũng rất gần công ty tôi, chỗ đó hệ thống an ninh cực kỳ chặt chẽ, hoàn toàn phù hợp với cô." Đề nghị của Tiêu Mục Thần khiến Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh cảm thấy vui mừng đồng thời cũng nhận ra một tia không thích hợp.
"Quan hệ giữa chúng ta là hợp tác hơn nữa công ty tôi cũng đang thiếu người, ŧıểυ thư có thể vào làm thực tập, còn về phần an toàn cũng rất quan trọng không phải sao?" Tiêu Mục Thần nhẹ nhàng nói bâng quơ vài câu đã đánh tan sự hoài nghi của vợ chồng nhà họ Mạc, thái độ ổn trọng làm hai người họ khẽ gật đầu.
"Chuyện này cứ quyết định vậy đi! Cảm ơn Tiêu tổng và Cung thiếu. Con gái tôi đã bị vợ chồng tôi nuông chiều quen rồi, kính mong Tiêu tổng chiếu cố nó nhiều hơn!" Mạc Vũ Hạo cười nhẹ nhìn Tiêu Mục Thần, trong giọng nói tràn ngập sủng nịnh nồng hậu.
"Xin ông yên tâm."
Giọng nói trầm thấp giàu có từ tính vờn quanh bên tai Mạc Nghiên. Cô rũ mắt xong rồi ngẩng đầu nở nụ cười quyến rũ, toàn thân ưu nhã quý khí khiến người khác nhìn không chớp mắt. "Cảm ơn Tiêu tổng!"