"Nga! Thật không?" Âu Dương Vũ cười tà kéo Diệp Linh vào trong lòng ngực, môi mỏng của hắn ta hôn lên gương mặt trắng nõn của Diệp Linh. Hắn ta lợi dụng góc độ Diệp Linh không nhìn thấy thì không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt với những người khác.
"Các anh đang nói chuyện gì vậy? Sao Ngạo Thiên lại bị thương?" Diệp Linh ngồi trên đùi của Âu Dương Vũ, bàn tay mềm nhẹ nhàng cởi nút thắt áo của hắn ta và dùng biểu tình ngoan ngoãn vô tội nhìn 3 người đàn ông trước mắt. Khi cô ta đột nhiên nhìn thấy trên đầu Long Ngạo Thiên quấn băng vải thì khiếp sợ giơ tay muốn vuốt nhẹ.
Long Ngạo Thiên cầm tay nhỏ của cô ta rồi hôn, mắt đen híp lại nhìn chằm chằm diện mạo của Diệp Linh, hồi lâu sau mới từ từ nói." Không có gì, xem ra là bảo bối đã ngủ đủ rồi!" Khuôn mặt ửng đỏ của Diệp Linh làm người ta rất muốn âu yếm.
"Bảo bối, sắp tới chúng ta có một số việc cần làm nên không thể ở cạnh em. Nếu em nhàm chán thì có thể rủ chị Trần đi dạo cùng." Lăng Tử Phong uống hết ly rượu vang đỏ còn thừa và ý bảo những người khác đã đến lúc nên rời đi.
"Dạ, em biết rồi!" Diệp Linh ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn thân ảnh mấy người đàn ông đã đi xa, cô ta cúi đầu thử nhớ lại xem mình có làm sai cử chỉ nào hay không!?
"Rất kỳ quái..... Hình như bảo bối đã thay đổi thành 1 người khác. Lúc trước, tuy cô ấy không bài xích chúng ta tới gần nhưng cũng sẽ không thân mật như vậy với chúng ta a..." Ngón tay dài của Âu Dương Triệt đặt nhẹ trên môi mỏng và trầm tư.
"Hơi thở là của cô ấy nhưng cảm giác lại không giống cô ấy." Long Ngạo Thiên nhắm mắt che khuất sự lạnh lẽo nơi đáy mắt.
"Cứ quan sát một thời gian đã!" Lăng Tử Phong nguy hiểm nheo lại hai mắt.
—————————————————————————————————————————————————
Thấp thoáng dưới rừng cây là một cái sân xa hoa được tạo thành từ mấy ngôi biệt thự, các biệt thự to lớn nối kết với nhau giống như lâu đài cổ ở thế kỉ trung cổ, toàn bộ khu vực này đều được đề phòng nghiêm ngặt. Từ bên ngoài, ta có thể thấy rằng lâu đài này được trang bị đầy đủ và có nhân viên bảo vệ ở hầu hết khắp nơi.
"Long gia và Mạc gia đã hủy bỏ hôn ước." Mộc Trạch Uyên ném tư liệu trong tay xuống rồi nhíu mi, đôi mắt xanh sau cái kính xẹt qua một tia vừa lòng.
"Dịch, trạng thái tinh thần của mèo con như thế nào?" Diệp Hàn Ngự quay đầu lại nhìn người đàn ông sau lưng.
Một bức ảnh rơi rớt ở trên bàn, có vài tấm ở trong tay của mấy người đàn ông nhưng nhân vật chính của tất cả bức ảnh chụp đều là cùng một cô gái. Cô gái có khi ngồi ở trên ghế dựa trong đình hóng gió và mờ mịt nhìn phương xa, có khi thì nằm nghỉ ngơi trên ghế sa lông, biểu tình nhu mềm khiến người ta vừa yêu vừa thương.
"À mà sao mày có thể chắc chắn nhà họ Mạc sẽ mang bảo bối tới đây?" Nhớ tới khoảng thời gian trước khi 5 người bọn họ thảo luận muốn tổ chức yến hội và mời những vị khách giới thượng lưu tới dự ở bên trong lâu đài cổ và trên thực tế là vì bọn họ muốn gặp Mạc Nghiên biến mất đã lâu, ngón tay dài của Cung Kỳ Diệp vịn nhẹ ghế sô pha, hai tròng mắt sắc bén chất chứa sự nghi hoặc.
"Nếu bọn họ lại tiếp tục không khuyên bảo bối ra ngoài thì sau này, cô ấy sẽ không muốn tiếp xúc với người khác. Đương nhiên, lần này trước khi phát thiệp mời thì tao có hỏi qua nhà họ Mạc, xác định bảo bối sẽ tới tham dự nên tao mới quyết định để Thần mời mấy nhà khác." Tư Đồ Dịch nhấp miếng rượu và nở nụ cười nham hiểm.
"Và tất nhiên là với thế lực của 5 nhà chúng ta, nếu chúng ta đã mời thì nhà họ Mạc sẽ không từ chối." Tiêu Mục Thần nhếch lên nụ cười tà tự làm khuôn mặt vốn lạnh lùng của hắn càng thêm mê hoặc nhân tâm.
Cô gái nằm trên ghế sa lông lười biếng, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Da thịt của cô tinh tế giống như bạch ngọc ở dưới ánh mặt trời càng có vẻ thêm trong suốt. Lông mi dày thỉnh thoảng chớp động khiến đôi mắt càng thêm long lanh. Mái tóc đẹp như tơ lụa rải rác tùy ý khiến cô có vẻ càng thêm vũ mị.
"Nghiên Nghiên... Con đã nghĩ xong nên mặc bộ gì để tham gia yến hội chưa?" Mạnh Hinh dựa vào khung cửa nhìn đứa con gái xinh đẹp ngồi ở phía trước cửa sổ.
"Chưa ạ...... Mẹ, con có thể không đi được không?" Mạc Nghiên quay đầu chu môi đỏ treo biểu tình đáng thương hề hề.
"Không được." Nhìn con gái nhụt chí rũ mắt, bà thở dài rồi tiến lên xoa xoa sợi tóc của con gái.
"Nếu con không đi ra ngoài thì sẽ sinh bệnh. Yên tâm, ba mẹ sẽ ở cạnh con. Đừng sợ có được không, bảo bối?" Mạnh Hinh lo lắng nhìn con gái trong lòng ngực. Nhớ đến cảnh bác sĩ Trần nhắc nhở nếu Mạc Nghiên còn tiếp tục ở nhà thì chỉ sợ rằng cả đời này, con bé sẽ không muốn bước ra khỏi cửa. Đúng lúc này thì chồng bà nhận được thư mời tham gia yến hội của người thống lĩnh Thương giới – Tiêu Mục Thần nên nhân cơ hội này, bà muốn để con gái mình tiếp xúc với người khác. Hơn nữa, với thế lực của nhà họ Tiêu thì sẽ không ai muốn gây chuyện thị phi nên bà cũng không cần lo lắng con gái gặp nguy hiểm gì.
"Được rồi. Đến lúc đó thì mẹ sẽ chuẩn bị tốt giúp con, con chỉ cần tham gia là được." Mạnh Hinh cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán của Mạc Nghiên. Chỉ vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc con gái khôi phục tinh thần sáng láng thì bà liền cảm thấy tâm tình sung sướиɠ.