Nhìn lão hữu Cung lão gia vui sướиɠ ôm đứa bé khoe khoang, Tiêu lão gia tức khắc thổi râu trừng mắt, mặt đầy ai oán, liếc mắt nhìn Tiêu Mục Thần, bụng đầy oán khí.
“Ai da! Chắt ngoan của ta, ta thật là có phúc khí, ŧıểυ bảo bối của ta cười như này, sẽ không sợ gia gia, không tồi không tồi! Có bản lĩnh, không hổ là con cháu của nhà họ Cung.”
Cung lão gia mừng rỡ cả ngày không khép miệng được, thỉnh thoảng ôm đến bên người Tiêu lão gia lắc lư, nhìn người nọ anh mắt hâm mộ ghen tị, Cung lão gia liền cảm giác toàn thân thoải mái.
Cung Kỳ Diệp cùng Tiêu Mục Thần nhìn nhau một cái, trong mắt mang chút bất đắc dĩ, hai lão gia tử nhà mình liền đấu võ mồm, dường như càng già càng thường xuyên gọi điện thoại đi khoe nhà mình nhiều tác phẩm nghệ thuật, con cháu của mình hiếu thảo cỡ nào, người ta nói càng già càng ấu trĩ, quả thực như thế.
“A Diệp nha! Ngươi đặt tên sao?”
“Cung Trạch Cẩn.” Cung Kỳ Diệp hơi gợi lên cánh môi, đáy mắt ánh sáng nhu hòa uyển chuyển lưu động, giống loan thương bích u đàm.
“Khá tốt!” Cung lão gia tử vừa lòng gật gật đầu, nhìn ŧıểυ bảo bối trong ngực, cùng với cha hắn ngũ quan tương tự, giống như là bản thu nhỏ của Cung Kỳ Diệp, bỗng nhiên, cằm cảm thấy đau đớn, chỉ thấy Cung Trạch Cẩn cười híp mắt, dường như nhìn thấy đồ vật thú vị, dùng cặp ta nhỏ mềm yếu như không có xương ở không trung múa may, thỉnh thoảng đánh tới cổ Cung lão gia tử.
”Ha ha ha! Chắt nhà ta nhỏ như vậy đã có sức lực sau này ắt cường tráng.”
“Hi Nhã, muốn hay không ôm đứa nhỏ một chút!” Quý Nguyệt Nhiêu từ trong ngực Alberta tiếp lấy đứa cháu bảo bối Diệp Minh, nhìn người phụ nữ bên người dịu dàng hỏi.
Kiều Hi Nhã khẽ hé môi đỏ, đang muốn cự tuyệt liền thấy vật nhỏ trong ngực Quý Nguyệt Nhiêu, đang hướng tới chỗ mình múa may tay, môi hồng phấn nộn phát ra tiếng cười thanh thúy.
”A - khanh khách - nga -”
Quý Nguyệt Nhiêu ngữ khí mang theo một chút ghen, nhưng có thể thu liễm dưới đáy mắt kiêu ngạo cùng ý cười, càng thêm có sức thuyết phục.
“Xem ra cháu của ta thực thích ngươi! Tới, đi tới chỗ dì Kiều.” Không đợi Kiều Hi Nhã phản ứng, một tay đem Diệp Minh ôm đến trong ngực cô.
Diệp Minh chớp chớp đôi mắt, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, còn có mùi thơm, tuy rằng so ra kém mẹ, nhưng ngửi vẫn là rất thoải mái.
Kiều Hi Nhã nhẹ nhàng vỗ khuôn măt nhỏ của Diệp Minh: “Thật ngoan ngoãn! Còn không sợ người lạ, ngũ quan cùng Hàn Ngự cơ hồ là cùng cái khuôn mẫu khắc ra, lớn lên thật anh tuấn.”
Nếu là cháu mình cũng sẽ rất xinh đẹp, Tư Đồ gia tư chất không phải giả, nhưng khi nào mới có thể ôm cháu của chính mình….
Phảng phất có thể cảm giác được tâm tư Kiều Hi Nhã, Tư Đồ Kình dùng ánh mắt ám chỉ con trai nhà mình, ý bảo hắn chạy nhanh tiến lên giải quyết, sự tình hắn gây ra muốn chính mình thu thập, đến lúc đó một phen lửa đốt đến mình, phỏng chừng một tháng đừng mơ tưởng chạm vào vợ yêu dấu.
Tư Đồ Dịch tiến đến cạnh Kiều Hi Nhã, nhỏ giọng nói:” Cho con cùng vợ con ở chung, thực mau là mẹ có thể ôm cháu rồi.”
Kiều Hi Nhã quay đầu lại trừng mắt nhìn con trai, đừng tưởng rằng nàng không rõ ràng lắm, đây là hy vọng nàng từ đáy lòng tiếp thu Mạc Nghiên, nàng cũng không phải ác bà bà, chỉ cần không phải nhân phẩm kém, con trai thích nàng cũng sẽ chậm rãi tiếp nhận.
“Nhanh lên nha, mẹ cũng chờ mong được ôm cháu trai! Cũng đừng để vợ con mệt.”
Mắt đen hiện lên tinh quang, Tư Đồ Dịch nhếch môi:” Đương nhiên! Có tin tức tốt liền báo cho mẹ.”
Thời gian hạnh phúc lén lút qua đi, trẻ con tinh lực tiêu hao thực mau, đôi bàn tay trắng như phấn xoa con mắt mệt mỏi, cái miệng nhỏ đánh cái ngáp, ngáp đi ngáp lại vài cái, liền chậm rãi ngủ, các đại nhân sôi nổi hạ thấp âm lượng, nhìn hai ŧıểυ gia hỏa, khóe miệng cũng tự giác giơ lên.
Diệp Dập Lâm, Mộc Tử Mặc cùng với Tư Đồ kình dắt vợ yêu nhà mình về nhưng vẫn còn lưu luyến không muốn rời đi, Cung lão gia tuy rằng còn muốn lưu tại nơi này, nhưng thời gian đã muộn không có phương pháp quấy rầy, mà Tiêu lão gia trước khi đi, mặt đầy u oán nhìn Tiêu Mục Thần, vừa rồi đã nhiều lần ám chỉ hắn nỗ lực hơn, phải tranh thủ sớm chút ôm đến chắt trai, rốt cuộc ánh mắt Tiêu Mục Thần bình tĩnh không hề gợn sóng. Lúc này mới chậm rãi dừng ám chỉ, ŧıểυ tử thúi, khí thế so với hắn lúc trước còn mạnh hơn.