Bàn tay hung hăng giáng xuống người đàn bà, Vương phu nhân ngã trên mặt đất, mặt đầy khiếp sợ mà nhìn lão công, cư nhiên ở trước mặt người ngoài làm mình nhục nhã.
“Thực xin lỗi! Phu nhân của ta là vô tâm, nàng chỉ là quá lo lắng cho Viện Viện, cho nên không có cách nào khống chế cảm xúc, nếu có mạo phạm xin thỉnh thứ lỗi.” Vương tổng khom lưng thật sâu 90 độ, mặt đầy xin lỗi, ánh mắt đảo qua Vương phu nhân, đáy mắt mang theo chán ghét cùng không kiên nhẫn.
Trong không khí tràn ngập khẩn trương cùng sát ý, thần kinh bị lôi kéo đến căng chặt, nhóm năm gia chủ ung dung bình tĩnh mà phẩm trà, tương phản với mấy người đàn ông bọn hắn khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt, đáy mắt lộ ra vài phần nguy hiểm.
“A Uyên, nếu ở đế đô tham ô tài sản công ty đầu cơ trục lợi kiếm tiền hoa hồng, không biết sẽ phạt nhiều hay ít?” Diệp Hàn Ngự nhấp nhẹ môi, lời nói khinh khỉnh lộ ra mười phần cảnh cáo.
“Ha hả, không phải phạt nhiều hay ít, mà là công ty bị chính phủ niêm phong, thẩm phán phán xử ở tù chung thân.” Mộc Trạch Uyên đẩy mắt kính, mắt xanh hiện lên một tia u ám.
Cung Kỳ Diệp gật đầu, mặt đầy tán đồng: “Khá tốt, có thể vì dân trừ hại.”
Đối diện Vương gia sắc mặt tái nhợt trắng như tờ giấy, không cảm giác được tim đập cùng hô hấp, Vương tổng cơ hồ không đứng vững, trên mặt tươi cười vặn vẹo lộ ra đầy nếp nhăn.
”Diệp… Diệp thủ trưởng… Ngài đây nói vui đùa đi, ha ha….”
”Hảo, các ngươi mời trở về! Người đâu, tiễn khách!”
“Không, này nhất định là hiểu lầm… Tiêu lão gia, ngài không phải thương Viện Viện nhất sao? Cứu cứu chúng ta với!” Vệ sĩ tiến đến bên cạnh Vương tổng, lôi kéo mời ra ngoài.
Tiêu Mục Thần phất nhẹ tay, làm thủ hạ gia nhanh tốc độ, đỡ phải nhìn đến một đám người toàn làm việc độc ác.
“Tìm lão gia tử vô dụng, dám can đảm đem chủ ý động đến trên đầu chúng ta, liền phải có hậu quả cho tỉnh ngộ, Vương Vũ Viện ả ta sẽ vĩnh viễn ở viện điều dưỡng tu thân dưỡng tính, đến khi ả ta tinh thần không có vấn đề mới chuyển đến ngục giam ở suốt nửa đời còn lại.”
Viện điều dưỡng cũng không phải là bác sĩ phán đoán tinh thần không có vấn đề là có thể tùy tiện rời đi, phải có mệnh lệnh phía trên truyền xuống mới có thể rời khỏi địa ngục này.
Đại sảnh yên tĩnh vang lên thanh âm già nua, Tiêu lão gia lo lắng hỏi: “Nghiên Nghiên cùng bọn nhỏ hiện tại như thế nào?”
“Cô ấy rất tốt, đang cho bọn nhỏ bú sữa.” Tiêu Mục Thần đáy mắt hàm chứa sủng nịch cười nói.
Nghe thấy không sao, Cung lão gia cùng hai vợ chồng Diệp gia mắt nở rộ ra một đa͙σ sáng rọi, tầm mắt không tự giác hướng trên phòng , chờ đợi có thể nhìn thấy cháu/chắt của mình.
“Đứa nhỏ hiện tại tình huống như thế nào, vừa mới xuất viện đã chịu kinh hách, ngươi tên ŧıểυ tử thúi này như thế nào không bảo vệ tốt bọn họ.”
Quý Nguyệt Nhiêu nhăn lại mày đẹp, mãnh liệt khiển trách con trai nhà mình, tưởng tượng đến cháu nàng đã chịu ủy khuất, tâm phảng phất bị người hung hăng bóp chặt, hít thở không thông.
“Là con sơ sót.” Diệp Hàn Ngự ngoan ngoãn mà cúi đầu nhận tội.
“Bảo Quý Toàn Lâm kiểm tra toàn thân hai đứa nhỏ, qua mấy ngày là có thể chăm sóc tốt, nhưng bởi vì phát sinh việc này dẫn tới các bảo bảo nhìn thấy người xa lạ rất mâu thuẫn, phải yêu cầu Nghiên Nhi thời thời khắc khắc ở bên.” Tư Đồ Dịch chậm rãi nói.
Bỗng chốc, trên lầu truyền đến một đa͙σ âm thanh.
”Ngự, A Diệp, đi lên một chút!”
Diệp Hàn Ngự cùng Cung Kỳ Diệp nhìn nhau liếc mắt một cái, hướng tới vài vị trưởng bối gật đầu, bước lên cầu phòng tiến đến bên cạnh Mạc Nghiên.
“Nghiên Nhi, làm sao vậy?”
“Con trai các anh ăn no xong tinh thần liền tốt, xem tay nhỏ bọn hắn không ngừng ở không trung múa may, hẳn là muốn đi ra bên ngoài.”
Mạc Nghiên bất đắc dĩ hàm chứa sủng nịch cười, nhìn các bảo bảo vui vẻ chu cái miệng nhỏ, phảng phất bị lây bệnh, cũng lộ ra nụ cười vui sung, nhìn da thịt bọn họ kiều nộn hiện lên vết đỏ, trong lòng phảng phất bị đao hung hăng xẻo qua, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của bọn chúng.