Trái tim phảng phất bị người ta hung hăng bóp chặt đến phát đau, Mạc Nghiên dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của hai đứa nhỏ, ngón tay gắt gao bóp chặt cánh tay Tiêu Mục Thần, hốc mắt phiếm hồng:” Em cảm giác…. Hai đứa nhỏ đang khóc, tìm được họ chưa anh?”
“Jason đã nghĩ cách tiếp cận bọn họ, một chút liền đến.” Tiêu Mục Thần thấp giọng trấn an, đáy mắt lướt qua một tia lạnh lẽo.
“Chiếc xe kia! Ngăn hắn lại.” Mộc Trạch Uyên vừa nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen vừa đi ngang qua bọn họ, hạ lệnh qua bộ đàm liên hệ chiếc xe phía sau.
“Được rồi! Hai đứa nghiệt chủng này, hiện tại các ngươi muốn được trừng phạt như nào đây?” Vương Vũ Viện cười tủm tỉm nhìn bọn nhỏ, con ngươi trở nên quỷ quyệt sắc bén.
”Xem này tay nhỏ mềm như bông, nếu biến thành một đoạn bầy nhầy, không biết con tiện nữ kia có thể hay không đau lòng, a! Tưởng tượng đến cả người liền cảm thấy vô cùng thống khoái.”
Một phen xách một đứa đặt lên bàn, cường ngạnh đem tay nhỏ từ trong miệng hắn kéo ra, giơ lăng chùy lên không trung làm bộ múa may vài cái, đứa nhỏ bên cạnh lập tức lên tiếng khóc lớn.
“Khóc? Xem ra ŧıểυ nghiệt chủng ngươi muốn giúp anh em mình chịu đòn thay sao? Được, ta liền bắt ngươi khai đao trước.”
Khóe miệng lại nhẹ nhàng gợi lên một đường cong quái dị, cười rộ lên, khóe mắt đều hơi giơ lên, nhìn qua, cực kỳ quỷ mị hung ác nham hiểm….
Phanh -
“A, là ai?” Máu tươi nhanh chảy xuống.
Tay rơi xuống thật mạnh, mắt thấy đôi tay gặp phải khủng bố tập kích, một tiếng súng vang, đem lăng chùy trong tay ả đánh rơi, mà Vương Vũ Viện tay không đấu súng.
Vương Vũ Viện vươn tay trái chưa bị thương đang chuẩn bị nắm đứa nhỏ trên bàn, quay sang Đường Phong bên cạnh ra lệnh nói: “A phong, mau đoạt đứa nhỏ!” Vừa mới dứt lời, còn chưa đụng tới đứa nhỏ, đầu gối lại trúng một súng, cả người quỳ xuống đất không có cách nào đứng dậy.
”A -”
“ŧıểυ thư!”
Đường Phong nháy mắt làm theo mệnh lệnh của Vương Vũ Viện, cướp được trong đó một đứa, hắn xót xa nhìn ŧıểυ thư lâm vào cảnh nguy hiểm.
Jason nhẹ nhàng cạy cửa sau ra, đang chuẩn bị tìm chỗ ẩn bí mật tùy thời theo dõi hai người, lại thấy ả điên Vương Vũ Viện, tay giơ cao lăng chùy, tròng mắt màu đen lóe lên ánh sáng quỷ quyệt, trong lòng hắn căng thẳng, nhanh chóng mà hướng tới cổ tay của ả nổ súng.
“Buông đứa nhỏ ra!”
Jason bước nhanh tiến lên, một tay bắt lấy một đứa trẻ, mặt đầy cảnh giác nhìn hai người đối diện, Đường Phong trong ngực ôm một đứa nữa.
Xe mới tới tiếp cận căn chòi, liền nghe thấy súng vang dội ở trong núi tiếng vọng, Mạc Nghiên cơ hồ nóng lòng, một phen kéo cửa xe ra, cũng không để ý xe vẫn đang chạy, liền hướng ra ngoài xe nhảy xuống, Tiêu Mục Thần bên cạnh nhanh chóng đem cô ôm lấy, quay cuồng trên mặt đất vài cái, xác nhận thân thể cô không có một vết thương, liền bịt miệng cô.
”Hư! Đừng rút dây động rừng, vừa rồi chỉ có một tiếng súng vang, bên trong vẫn là một mảnh yên tĩnh, có khả năng đang ở giữa giằng co, nếu bọn nhóc còn ở trong tay bọn họ, chúng ta tùy tiện xông vào, người đầu tiên bị thương là hai đứa nhóc, bình tĩnh lại, chúng ta không thể hoảng!” Nhìn Mạc Nghiên ngoan ngoãn gật gật đầu, lúc này mới buông tay.
Cung Kỳ Diệp cẩn thận tránh ở chỗ tối, nhìn qua cửa sổ vọng xem tình hình bên trong, chỉ thấy Vương Vũ Viện quỳ xuống đất kêu thảm, trong miệng không ngừng phun ra lời nói độc ác, mà hai người đàn ông đối diện đang ôm 1 đứa trẻ, bất đồng chính là một người bảo vệ, một tay ôm lấy đứa trẻ, mà một người khác lại dùng bàn tay chế trụ cổ đứa trẻ, không ngừng dò hỏi ả bên cạnh.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, đối với những người khác nhỏ giọng nói:” Jason có thể cứu một đứa nhỏ, nhưng một đứa khác vẫn ở trong tay bọn họ, may mắn chính là chúng trong tay không có vũ khí.”