Mạc Nghiên đẩy cửa phòng giám sát, nghé đầu vào hỏi, thân hình đơn bạc chỉ mặc độc quần áo bệnh viện.
Mộc Trạch Uyên cởϊ áσ khoác ra trực tiếp ôm cô vào người, đặt cô xuống vị trí bên cạnh.
“Camera theo dõi có chụp được biển số xe….KK-821… Hai chữ mặt sau bị che khuất….” Cảnh vệ chỉ vào màn hình nói.
“Chủ nhân! Tôi đã tra khảo nữ hộ sĩ, nhưng hiệ tại hai đứa hỏ đã không ở đây.” Ám Nhị đè nặng vai Tiêu Tuyết, hơi rũ đầu.
Bang -”
Một cái tát hung hăng rơi xuống, Mạc Nghiên lạnh lùng nhìn Tiêu Tuyết ngã ngồi trên mặt đất, lồng ngực tức giận không ngừng phập phồng.
""Cô vì sao lại làm như vậy, con tôi đâu?”
“Tôi không biết…. Tôi không biết…. Mẹ tôi cùng em trai còn cần tôi đi cứu! Chỉ có đem giao cho bọn họ, người nhà của tôi mới có thể sống sót nha!”
Tiêu Tuyết che mặt khóc rống, gương mặt trắng nõn in lại dấu vết đỏ, thoạt nhìn liền thấy ghê người.
Mạc Nghiên vươn đôi tay nắm cổ áo Tiêu Tuyết, sắc mặt mang theo thống khổ cùng hận ý rống giận, hai tròng mắt phiếm hồng trừng cô ta:” Vì người nhà của cô, con ta phải bị hy sinh sao hư vậy sao? Cô có phải người hay không a!”
“Nghiên Nhi… Nghiên Nhi…. Chúng ta sẽ tìm được con.”
Tư Đồ Dịch kéo Nghiên Nhi, đem cô chặt chẽ vây ở trong ngực, mắt đen không mang theo một tia ấm nhìn Tiêu Tuyết.
“Cô cho rằng chỉ cần đáp ứng yêu cầu của bọn họ, họ liền sẽ buông tha người nhà của cô?.”
“Tìm bọn họ! Mặc kệ dùng phương pháp gì, đều phải tìm được bọn họ!” Mạc Nghiên quay đầu chăm chú nhìn mấy người đàn ông, hai mắt lạnh băng ẩn chứa thống khổ.
“Mạc ŧıểυ thư… Thực xin lỗi… Tôi… Tôi có nhìn thấy bảng số xe, là KK-82156…. Làm ơn… Có thể hay không cứu giúp tôi cứu mẹ cùng em trai.” Tiêu Tuyết nước mắt như mưa rơi xuống, không ngừng khẩn cầu.
Cung Kỳ Diệp lấy di động ra, nối máy với đầu khác điện thoại mệnh lệnh nói: “KK-82156, vận dụng camera giám sát cả nước, tìm được xe có mã này liền ngăn lại, bảo toàn đứa trẻ bên trong.”
“Boss! Vừa rồi nhận được tin tức, Vương Vũ Viện bên kia có động tĩnh, người chúng ta đang theo dõi ở phía sau.” Jason đẩy cửa ra, hướng Tiêu Mục Thần nói.
“Thực tốt! Phái một ít người đi cảng Bắc Hải, cứu người nhà cô ta.” Tiêu Mục Thần vừa lòng gật đầu, ngón tay chỉ hướng Tiêu Tuyết trên sàn nhà.
“Cảm ơn, cảm ơn các anh!” Tiêu tuyết không ngừng nói lời cảm tạ, mặt đầy hối hận cùng cảm kích.
- - - - -
Cùng lúc đó, Cung gia, Diệp gia, Tiêu gia, Mộc gia cùng với Tư Đồ gia đã truyền đến tin tức, Cung gia cùng Diệp gia phẫn nộ nhất, sàn nhà la liệt các mảnh sành nhỏ, có thể thấy bọn họ tức giận cỡ nào.
“Nhiều năm như vậy, cư nhiên có người dám khiêu khích chúng ta cùng nhà họ Cung!”
Khuôn mặt âm trầm chất chứa lửa giận, mắt đen cơ trí mang chút thâm ý, Cung lão gia nhàn nhạt nói:” A Diễn, liên hệ Cục Công An cùng Bộ Quốc Phòng, huy động mọi người đi tìm người chủ mưu phía sau, nếu chắt ta thiếu một sợi tóc, tin chắc là phía dưới bọn họ có rất nhiều người có thể đảm nhiệm vị trí đấy.”
Quý Nguyệt Nhiêu vừa mới biết được chính mình lên chức bà nội, còn không có vui vẻ được mấy giờ, liền nhận được tin dữ, cô mất khống chế hướng Diệp Dập Lâm rống giận:” Cháu ta bị bắt cóc! người bên người Diệp Hàn Ngự đều là phế vật sao, đứa trẻ liền có thể bị bắt cóc!”
“Cung lão gia huy động, Tiêu gia, Mộc gia cùng Tư Đồ gia cũng ra tay hiệp trợ chúng ta, Ái nhi, đừng quên, chúng ta còn có ám vệ! Bọn họ đã nhận lệnh kế tiếp chuẩn bị hành động.”
Đôi mắt Diệp Dập Lâm hiện lên lạnh lẽo, mấy gia tộc phía dưới có chút ngo ngoe rục rịch, bất quá năm đại gia tộc bọn họ cũng không phải là dễ chọc, dám động tới người bọn họ, liền phải có cảnh cáo.