Cảm giác mệt mỏi bỗng nhiên đánh úp về phía trong óc, Mạc Nghiên bất tri bất giác hôn mê, khóe miệng như cũ mang theo tươi cười, hai bảo bảo mở to mắt như quả nho, nhìn đông nhìn tây, nhìn Mạc Nghiên chìm vào giấc ngủ, cũng chậm rãi khép lại hai mắt, mυ"ŧ ngón cái ngủ.
Quý Toàn Lâm đối với Tư Đồ Dịch gật gật đầu nói: “Y tá sẽ đem phu nhân chuyển qua phòng bệnh tĩnh dưỡng.”
“Ân, cảm ơn cô, ít nhiều cũng đã hỗ trợ.” Tư Đồ Dịch cười nói.
Quý Toàn Lâm nhỏ giọng nói, mắt đào hoa mê người chớp chớp, khóe miệng hàm chứa ý cười: “Không có việc gì! Đúng rồi, có muốn xét nghiệm một chút là con của ai không? Các anh cũng đừng nói có thể dựa vào huyết thống tâm linh cảm nhận, vị kia nhà các anh chắc chắn muốn đáp án chính xác.”
Cung Kỳ Diệp nhăn lại mày, lại nghĩ đến lão gia tử kia tính cách cổ hủ, hắn nhất định sẽ đi thử máu:” Vậy đi.”
“1 tiếng đồng hồ liền biết kết quả.” Quý Toàn Lâm cười, ngón tay nhanh nhẹn kéo lấy 1 sợi tóc của hắn, chợt xoay qua bên cạnh nói:” Các anh tự chính mình rút đi.”
Tiêu Mục Thần lắc lắc đầu: “Nghiệm A Diệp cùng Ngự là được.”
Quý Toàn Lâm hơi nhướng mày:” Được! Ta đã bảo y tá đem đứa trẻ ôm vào phòng giữ nhiệt, tuy rằng rất khỏe mạnh, nhưng bởi vì đột nhiên sinh non, bọn họ phải ở bên trong nằm mấy ngày.”
Vừa mới dứt lời, trong không khí tràn ngập sát khí, con ngươi sâu không lường được nhiễm một trận hàn băng, Tiêu Mục Thần đem từ buồng vệ sinh vừa rồi nhặt được ống tiêm tiến lên hỏi:” Dịch, đây là cái gì? Tôi thấy ả Vương Nhược Tình kia lúc ấy trong tay cầm cái này có ý đồ xấu.”
Tư Đồ Dịch hơi nhíu lại mi, nhẹ nhàng đẩy ra một chút chất lỏng dính ở bông, bàn tay hạ xuống ngửi, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt xanh mét làm cho người ta sợ hãi, mắt đen mang chút sát ý.
”Là chất làm lỏng cơ bắp.” Nghe thế, Quý Toàn Lâm không khỏi nhíu mày, này căn bản là ý đồ mưu sát.
“Ả kia hẳn là muốn cho Nghiên Nhi sinh non, sau đó tiêm vào thứ này, làm cho bảo bối trong quá trình sinh sản hoàn toàn không dùng được sức.”
Diệp Hàn Ngự nhăn lại mày, tiếng nói càng thêm âm lãnh: “Nhưng vẫn là có thể mổ bụng… Không sai, sinh mổ cần thiết phải tiêm thuốc mê, hai loại dược hiệu sẽ làm Nghiên Nhi thân thể không hấp thụ được, đứa con thậm chí sẽ bị thương!” Tưởng tượng đến Nghiên Nhi có khả năng sẽ khó sinh, cả người run lên.
Ngón cái miết nhẹ cánh môi, Cung Kỳ Diệp như suy tư gì đó, đôi mắt lướt qua một tia âm hàn: “Tôi không tin phía sau ả ta không có ai giúp ả.”
Quý Toàn Lâm nói, ngón tay xách theo túi trong suốt vẫy vẫy, bên trong đựng mấy sợi tóc:” Nếu yêu cầu xem hình ảnh từ camera, đi báo tên của tôi với bảo vệ liền được, tôi đây đi trước kiểm tra, các anh ở văn phòng chờ tôi một chút.”
“Cảm ơn!” Mộc Trạch Uyên hơi hơi gật đầu.
- - - - - - - -
Cung lão gia lưng dựa ghế, nhắm mắt dưỡng thần, trên bàn có một bộ bàn cờ, mà phía trên cục diện đang dang dở, cờ đen hùng hổ, cờ trắng công chính, trắng đen chém gϊếŧ một đoàn, chợt vừa thấy hẳn là cờ đen chiếm thượng phong, hồi lâu, lão gia mở mắt cơ trí nhìn, vân vê nhẹ cờ trắng tiến lên, nháy mắt xoay chuyển thế cục, hắn vừa lòng cười khẽ, ngẩng đầu nhìn A Diễn nửa giờ trước đã thất thần hỏi:” Làm sao vậy?”
“Nửa giờ trước, Mạc ŧıểυ thư đã sinh, là hai bé trai thực khỏe mạnh, bác sĩ Quý Toàn Lâm đang xét nghiệm DNA, nhưng theo chúng ta biết được chính là, vẻn vẹn có thượng tướng cùng Diệp gia chủ, những người khác cũng không có tham dự.”
“Nga! Kia ŧıểυ tử thúi liền như vậy khẳng định? Có tin tức lập tức cho ta biết.” Cung lão gia tử ngữ khí đạm mạc nói, đôi mắt hiện lên một tia sáng.
”Tin tưởng mặt khác bốn gia tộc đều đã biết….”
“Đúng vậy! Bọn họ cũng vừa mới biết được.” A Diễn gật gật đầu.
Cung lão gia tử híp lại con ngươi, hừ, xem ra cặp song sinh này ba gia tộc khác cũng chưa rõ, chỉ có một phần hai xác suất sao? Mấy cái người bảo thủ kia hẳn còn muốn sớm được ôm tôn tử, trong lòng chính là vô cùng vui sướиɠ cùng đắc ý.