“Về sau nếm mùi thương đau… Đều không được hối hận! Không được trở về khóc lóc kể lể…”
Một đôi con ngươi lạnh lùng đảo qua mặt Diệp Hàn Ngự, Quý Nguyệt Nhiêu đáy mắt hiện lên một tia đau lòng cùng phẫn nộ.
Diệp Hàn Ngự vươn đôi tay ôm lấy mẹ mình, đầu dựa vào vai Quý Nguyệt Nhiêu, giống như khi còn nhỏ làm nũng dính người.
”Mẹ, tin tưởng con….”
Diệp Dập Lâm nhìn hai mẹ con ôm nhau, trong lòng một trận thở dài, con trai thật là đời trước có nợ, tưởng rằng không cần hắn nhọc lòng, lại không tưởng thế nhưng phát sinh sự việc hoang đường này, liền tính phản đối nữa nhưng có ích lợi gì đâu, có thể cả đời đem hắn khóa ở trong phòng không cho hắn ra cửa sao.
- - - - - - - - - - - -
Tư Đồ Dịch mới vừa về đến nhà, liền thấy trong nhà hai lão gia tử đoan chính ngồi ở ghế lạnh lùng nhìn hắn, mà trên bàn là ảnh chụp Mạc Nghiên cùng bọn họ thân mật.
“Nói đi, chúng ta đang nghe đây!” Tư Đồ Kình trầm giọng nói.
Phòng khách một mảnh yên tĩnh, Tư Đồ Dịch chậm rãi nói ra, cha mẹ hắn khuôn mặt lạnh băng càng thêm mờ mịt nhất thời thất thố, là bọn họ già rồi sao, như thế nào hoàn toàn không thể lý giải suy nghĩ của con trai, Kiều Hi Nhã bắt lấy tay Tư Đồ Kình nói:” Con trai, có phải hay không ngày thường chúng ta quá bức ngươi tìm con dâu, kỳ thật, chúng ta cũng không phải như vậy ép… Ngươi...”
“Con rất cấp bách!” Tư Đồ Dịch cười nhẹ.
Tức khắc lời nói bị nghẹn ở cổ họng, Kiều Hi Nhã giáng cho hắn một cái tát, nhìn gương mặt còn vương nét cười củaTư Đồ Dịch, rốt cuộc không duy trì được khuôn mặt ưu nhã.
”ŧıểυ tử thúi, ngươi suy nghĩ cái gì! Ngươi một người nam nhân đi cưỡng bách nữ nhân chân yếu tay mềm, sau đó lại bức bách nàng cùng các ngươi ở bên nhau, đầu óc hỏng rồi? Hiện tại liền hài tử liền nhảy tới, ngươi đừng cẩu huyết cùng ta nói là của ngươi!”
Cha con Tư Đồ hai người đồng thời đưa mắt nhìn nhau, xong rồi! Nhà mình lão bà / mẹ lại phát giận, ngày thường đều là bộ dáng dịu dàng ưu nhã, chỉ vì bị bọn họ làm cho giận, liền sẽ biến thành cái bộ dáng này!
Tư Đồ Kình đem vợ mất khống chế ôm vào lòng trấn an:” Đừng nóng giận, kia hài tử hẳn là của hắn…”
“Không phải của con…”
“Cái gì!”
Tư Đồ Kình trừng mắt to hoảng sợ mà gào thét, cho nên nhi tử muốn làm sao, yên lành lại làm cha nuôi, về sau họ Tư Đồ có phải hay không tuyệt hậu?
Kiều Hi Nhã đôi mắt đẹp tràn ngập không thể tin tưởng, Tư Đồ Dịch còn nói thêm: “Nhưng đứa con tiếp theo là của con, cho nên không cần lo lắng con sẽ tuyệt hậu.”
“Ta không lo lắng ngươi có thể hay không tuyệt hậu, ta là cảm thấy nhi tử ngươi đầu óc hỏng rồi!” Kiều Hi Nhã lạnh lùng cười, đôi mắt hiện lên hàn quang.
“Con rất rõ ràng mình muốn cái gì.”
Tư Đồ Dịch như cũ mặt không đổi sắc, mặt đầy nghiêm túc, không chút nào sợ khí thế hai lão nhân nhà mình.
Kiều Hi Nhã nhấp môi đỏ, mặt đầy sương lạnh, cánh môi hé mở phun ra lời nói trào phúng.
“A, đến lúc đó nhưng đừng khóc chạy về đây, lúc đó ngươi có quỳ trên mặt đất ta cũng sẽ không đau lòng!”
Tư Đồ Kình trầm mặc không nói, lão bà đã giận đến nói không lựa lời…
“Con rất rõ ràng con muốn chính là cái gì.” Tư Đồ Dịch cánh môi gợi lên, đáy mắt hàm chứa ý cười.