"Chuyện này... Tôi không rõ ràng lắm... Nhưng kết quả điều tra vẫn giống như tập tài liệu mà chủ tịch đang xem..."
"... Năm người đàn ông tôn quý bất phàm đều đồng thời yêu cùng một cô gái? Vớ vẩn, tôi thấy là đầu óc của chúng nó bị hỏng rồi. Không, cô gái kia cũng có vấn đề. Mà người nhà họ Cung, nhà họ Tư Đồ, nhà họ Mộc và nhà họ Diệp đã biết chưa?"
Gậy chống gõ thật mạnh xuống sàn nhà cẩm thạch, phát ra tiếng động vang dội, ông nội Tiêu cố ức chế ngọn lửa giận sâu trong nội tâm, đôi mắt lạnh lẽo càng thêm rõ ràng, giọng điệu đạm mạc hỏi.
"Bọn họ vẫn chưa biết tin tức này."
Mắt hổ hơi hơi nheo lại, có vẻ sâu không lường được, đen trầm giống như bóng đêm ngoài cửa sổ, nhìn không ra bất kỳ một manh mối nào.
"Hừ, bảo mật đúng là khá tốt, nếu không có Viện Viện thì phỏng chừng cả đời này tôi đều chẳng hay biết gì. Mau! Gửi tin tức này cho người nhà chúng nó đều biết việc này, một người vui không bằng mọi người cùng vui. Nhìn xem cô gái kia sẽ làm như thế nào khi thừa nhận lửa giận của 5 vị gia chủ của 5 gia tộc lớn."
"Dạ!" A Công nhẹ nhàng gật đầu.
"Sao hả? Điều tra ra được sao?" Bàn tay mềm đặt chồng lên nhau ở trên mặt bàn, hơi toát ra từ trà nóng lượn lờ bốc lên mặt cùng với tóc của Vương Vũ Viện, xoay quanh rồi phiêu tán.
"Đúng vậy, chúng tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tra ra một bộ phận nhỏ..." Tên đàn ông đeo kính râm đặt chiếc cặp có chứa tài liệu ở trước mặt người phụ nữ rồi nhỏ giọng nói, trong khi nói còn thỉnh thoảng nhìn sang trái phải, sắc mặt có chút hoảng loạn. Bàn tay mềm định cầm lấy nhưng trong nháy mắt đã bị tên đàn ông ngăn chặn.
"Nhưng chuyện này... Nếu bị bọn họ biết được, vậy thì mạng của chúng tôi cũng khó mà giữ được." Đôi mắt được dấu phía sau kính râm mang chút sợ hãi, dường như đang do dự có nên giao văn kiện này ra hay không.
"Yên tâm, tôi sẽ che dấu kỹ chuyện này, còn đây là số tài khoản." Đôi mắt hiện lên một tia chán ghét khó có thể phát hiện, Vương Vũ Viện nhếch môi đỏ, thấp giọng trấn an nói. "Vậy... Số tài liệu còn dư lại đâu?"
"Mong Vương ŧıểυ thư hãy buông tha cho tôi đi, phi vụ tiếp theo chúng tôi cũng không dám tiếp... Đây không phải là vấn đề tiền bạc, chúng tôi vừa mới tra ra được vài thông tin thì liền phát hiện máy tính đã bị đối phương xâm nhập vào, may mắn là chúng tôi có để lại một đường lui, không bỏ tin tức cá nhân ở bên trong, nếu không thì... Phỏng chừng là không thấy được mặt trời của ngày mai." Tên đàn ông đeo kính râm vô lực thở dài một hơi, sau đó run rẩy uống hai hớp cà phê trước mắt rồi lại chậm rãi nói.
"Vương ŧıểυ thư, cho dù cô có tìm người khác thì cũng sẽ không có người nào nguyện ý tiếp nhận phi vụ khó giải quyết như thế này, vì dù sao thì, mạng sống còn quan trọng hơn cả tiền, tôi xin phép đi trước một bước."
Nhìn tên đàn ông đeo kính râm nhanh chóng rời đi, Vương Vũ Viện thấp giọng mắng: "Phế vật!" Nhìn quán cà phê ầm ỹ, lông mày nhíu chặt, cô ta xách túi cùng cặp có chứa tài liệu lên rồi rời đi.
Tiếng bước chân vững vàng đạp ở trên sàn cẩm thạch phát ra tiếng vang vọng thanh thúy. "Chủ tịch, tôi đã cho cấp dưới phát ra tin tức, chắc giờ người nhà họ cũng đã nhận được."
"Ân! Thực tốt, kế tiếp liền chuẩn bị xem một hồi trò hay." Khóe miệng cười lạnh, ông nội Tiêu vừa lòng gật gật đầu.
Bỗng chốc, di động không ngừng phát ra tiếng vang chấn động, A Công rũ mắt nhìn xuống. "Chủ tịch, là A Nghĩa gọi."
"Nghe đi!"
"... A Nghĩa, có tư liệu mới điều tra ra được sao?... Tôi biết rồi..."
A Công tắt điện thoại, sắc mặt ngưng trọng, hắn hít sâu một hơi. " Chủ tịch, theo như A Nghĩa hồi báo thì Mạc ŧıểυ thư đã mang thai 6 tháng."
"... Mang thai!? Từ từ, lỗ tai của tôi mới vừa bị ngăn chặn, cậu nói lại lần nữa xem!" Bàn tay hung hăng vỗ bàn, ông nội Tiêu khiếp sợ rống to.
"Mạc ŧıểυ thư mang thai!"
"........................"
A Công nhìn vị chủ tịch ngày thường khôn khéo giờ phút này lại giống như kẻ ngốc nhìn phương xa, yên lặng mà rũ mắt, nhắm mắt làm ngơ.
"... Tôi sắp làm cố nội? Chắt trai của tôi! Chắt trai của tôi! Tôi sắp làm cố nội, cô gái đó ở đâu, tôi phải mau chân đến xem chắt trai của tôi." Ông nội Tiêu bỗng nhiên ném cây gậy chống xuống, thân mình mạnh mẽ vọt tới trước mặt A Công, đôi tay túm chặt nắm cổ áo hắn rồi không ngừng lay lay, đầy mặt nếp nhăn khi cười rộ lên trông giống như một đóa hoa cúc nở rộ, thật là chói lóa.
A Công nhàn nhạt nói: "Trên thực tế, còn chưa biết là con của ai."
Trong ánh mắt của ông nội Tiêu hiện chút khinh thường nhìn A Công bên cạnh: "Nhất định là con của thằng nhóc Mục Thần, tôi còn không hiểu thằng cháu trai nhà mình sao, tinh lực dũng mãnh, thể trạng khỏe mạnh, đứa bé tuyệt đối và nhất định là của nó."