"A... Ngô... Anh..." Cho dù Mạc Nghiên đã hôn mê vẫn cảm giác được thân thể bị người xâm nhập, cô vô ý thức phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào theo ngón tay thọc vào rút ra của Tiêu Mục Thần.
"Mặc kệ ȶᏂασ thế nào, ȶᏂασ bao nhiêu lần, ŧıểυ huyệt của bảo bối vẫn chặt chẽ." Tiêu Mục Thần dùng bàn tay to chế trụ vòng eo Mạc Nghiên, nam căm không ngừng chọt về phía trước giống như muốn đem hoa huyệt của Mạc Nghiên đánh nát. Đồng thời Cung Kỳ Diệp từ phía sau Mạc Nghiên đưa tay mạnh mẽ vuốt cái vυ" cô, dưới sự gây xích mích của hai người, Mạc Nghiên mở to mắt, vô lực khụt khịt muốn chạy trốn khỏi ma trảo của hai tên đàn ông lại bởi vì không đủ sức nên chỉ có thể tùy ý bọn hắn cày cấy trên người.
"Ngô......" Cung Kỳ Diệp cầm cằm Mạc Nghiên, môi mỏng ngậm lấy môi anh đào, lưỡi dài không ngừng liếʍ mυ"ŧ trên môi anh đào, uốn lưỡi lên xuống giống như hấp thu nước trong sa mạc.
"Đừng kẹp... Nghiên nhi, em hãy thả lỏng làm bọn ta đi vào......" Cung Kỳ Diệp nhíu mày, mồ hôi chậm rãi chảy từ trán người đàn ông qua sườn mặt kiên nghị xuống trên người Mạc Nghiên.
"A... Thật lớn... Thật khó chịu... Đừng... Dừng lại... Ngô..." Nước mắt mới từ khóe mắt trào ra, nháy mắt bị Tiêu Mục Thần hôn sạch "Cái miệng nhỏ thật ngọt, hoa dịch càng ngọt, ngay cả nước mắt của bảo bối cũng ngọt..."
"Không được... Không cần lại cắm vào... Quá nhiều... Sẽ... Hỏng... Mất..." Mạc Nghiên hàm chứa nước mắt bất lực lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mê mang nhìn Cung Kỳ Diệp và Tiêu Mục Thần.
"A a... A a... Ân..." Mạc Nghiên vô lực phập phồng ở trên người bọn hắn, nước mắt không ngừng trào ra.
Nếu lúc trước không có xuyên tới thế giới này, cô hẳn là sẽ có một cuộc sống hoàn mỹ, sẽ không chọc phải nhóm người này...
Vote đi vote đi vote đi~~~ làm ơn vote cho mị với, chỉ mất có 3s thoi mà, vote đê vote đê, tiếp thêm động lực cho mị đăng thêm chap (có 1 bé mèo đáng thương vẫn đang ngồi cầu vote, meoooo~~~)