*Những chương thiếu là chương khóa VIP, mình sẽ không post, sau này nếu có sẽ update thêm vào.
Edit & Beta: Su Bà Bà
Trong căn phòng khách rộng mở, sô pha da thật được bày biện lúc ban đầu sớm đã bị thay đổi thành chiếc ghế quý phi xa hoa thoải mái.
"Nghiên Nhi..." Một đôi bàn tay to khớp xương rõ ràng chậm rãi duỗi hướng bé con xinh đẹp đang nằm ở trên ghế quý phi.
"Bang!"
Bàn tay mềm hung hăng véo mạnh tay của người đàn ông, Mạc Nghiên lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Mục Thần. "Không cho phép chạm vào em!" Nói xong, cô quay đầu tiếp tục xem phim truyền hình, chống cằm cọ xát ở trên gối ôm mềm như bông.
Tiêu Mục Thần bất đắc dĩ nhìn bé con rồi quay đầu lại hung hăng trừng Diệp Hàn Ngự. Đều là do lỗi của tên này. Từ một tháng trước, sau khi hai người họ điên cuồng làʍ t̠ìиɦ phiên bản "anh em ruột" kết thúc thì kế tiếp đó, Mạc Nghiên liền cự tuyệt bọn anh ôm hay làm ra hành động thân mật. Ngay cả chuyện chạm vào một đầu ngón tay cũng không thể, khi cô tâm tình tốt thì còn có thể nói lời ngon tiếng ngọt, tâm tình không tốt thì liền cả ngày làm lơ với sự tồn tại của bọn anh. Aizz, thật đúng là gánh nặng ngọt ngào đánh cũng không được mà mắng cũng không xong.
Diệp Hàn Ngự sờ sờ cái mũi xong chột dạ mà liếc tầm mắt qua một bên.
Tư Đồ Dịch mỉm cười nơi khóe miệng. Bỗng chốc, khi nhìn thấy Mạc Nghiên tú khí ngáp một cái, anh như suy tư gì đó mà rũ mắt. Thân thể mềm mại cuộn tròn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cọ cọ gối ôm, đầu thỉnh thoảng lắc một chút. Anh chậm rãi tiến lên trước ôn nhu nói: "Nghiên Nhi... Nếu không thì lên phòng nghỉ ngơi chút đi?"
"Không cần!" Giọng mũi hừ nhẹ, Mạc Nghiên nhíu khuôn mặt nhỏ xong dựa trên ghế quý phi mềm mà khép lại mí mắt, tiếng hít thở lâu dài biểu hiện bé con đã lâm vào giấc ngủ say. Tư Đồ Dịch rút từ trong ngăn tủ ra tấm thảm mỏng rồi mềm nhẹ mà đắp lên thân mình cô, sau đó xoay người liếc nhau với 4 người đàn ông còn lại, nhẹ bước rời đi.
Mộc Trạch Uyên nhìn bé con ngủ say rồi nhỏ giọng nói: "Cứ cảm thấy Nghiên Nhi dạo gần đây thực dễ dàng mệt mỏi..."
"Có thể là vậy hay không?" Đáy mắt của Tiêu Mục Thần hiện lên một tia kinh hỉ.
Tư Đồ Dịch sờ sờ cằm xong hơi hơi gật đầu: "Rất có khả năng, đợi qua mấy ngày nữa hãy đi kiểm tra."
Mấy ngày sau, sáng sớm, 4 người đàn ông sớm đã chờ xuất phát ở cửa. Tư Đồ Dịch ôm bé con ngủ đến không biết trời đất tới bệnh viện tư nhân. Mà trên phiếu xem bệnh có viết 3 chữ to: "Khoa phụ sản".
"Lâu rồi không gặp, bên trong đều đã chuẩn bị tốt." Người đàn ông mặc áo blue trắng, khuôn mặt trắng nõn trơn bóng lộ ra góc cạnh rõ ràng, dưới hai hàng mày kiếm là một đôi mắt đào hoa hẹp dài, tràn ngập đa tình, làm người ta vừa nhìn nếu không cẩn thận thì liền sẽ bị chìm đắm vào trong đó.
Quý Toàn Lâm nhìn bé con ở trong lòng ngực của Tư Đồ Dịch xong nói. Khuôn mặt kiều diễm để lộ ra vẻ đỏ ửng khỏe mạnh, cả người phát ra một cổ ý nhị: "Phu nhân của cậu sao?" Bất chợt, năm tầm mắt không có ý tốt quét về phía hắn, nơi đáy lòng của Quý Toàn Lâm hiện lên một tia suy đoán. Hắn nhìn Tư Đồ Dịch càng thêm ôm chặt cô gái trong lòng ngực rồi phát ra tiếng chậc chậc! Thật đúng là bảo bối, ngay cả nhìn cũng không cho nhìn một cái. "Để tôi bảo Y tá Mục vào giúp đỡ, đợi chút nữa sẽ có báo cáo."
"Bác sĩ Quý!" Sau cửa phòng khám có một người phụ nữ đi ra, dung nhan mỹ lệ thoát tục xuất trần giống như được điêu khắc tinh điêu. Tuy biểu tình lạnh lùng, ít khi nói cười nhưng vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác nhiếp hồn đoạt phách, đồng phục y tá phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ của người phụ nữ, chân dài tuyết trắng đo một đôi giày y tá màu trắng.
"Cô gái này chính là phu nhân của anh Tư Đồ đây, đưa bọn họ tới phòng khám phía sau kiểm tra một chút." Quý Toàn Lâm nở tươi cười làm người hoa mắt nói.
"Dạ vâng! Anh Tư Đồ, phu nhân, mời đi bên này." Mục Hi nhẹ nhàng gật đầu.
Mộc Trạch Uyên nhìn Quý Toàn Lâm rồi nhàn nhạt nói: "Thích cô ta?"
"Chỉ là cảm thấy có chút tò mò mà thôi!" Quý Toàn Lâm nhướng mày, đáy mắt hàm chứa ý vị thâm trường.
A! Khi một người đàn ông sinh ra cảm giác tò mò đối với một người phụ nữ thì chính là dấu hiệu bắt đầu trầm luân. À mà thôi, chuyện này cũng không liên quan tới bọn anh.
"Kiểm tra xong rồi?" Cung Kỳ Diệp nhìn người vừa bước ra từ phòng khám, sau đó hỏi.
"Ân, chờ có báo cáo thì sẽ biết." Tư Đồ Dịch gật đầu.
"Ngô... Đây là chỗ nào?" Chung quanh có tiếng nói chuyện ồn ào đánh thức Mạc Nghiên từ trong lúc ngủ mơ. Cô không vui mà mở hai tròng mắt sương mù, thấy hoàn cảnh lạ lẫm thì có chút sững sờ.
"Chúc mừng các ngài, phu nhân đã mang thai một tháng." Quý Toàn Lâm tiếp nhận báo cáo kiểm tra từ trong tay Mục Hi trong tay rồi nhếch cánh môi nói.
"Mang thai!?"
"Vậy thân thể của cô ấy như thế nào, khỏe mạnh không?"
"Tình trạng của đứa bé trong bụng ra sao? Là gái đúng không?"
"Có thể thấy được bảo bảo hay không? Sóng siêu âm đâu?"
"Đến lúc nào thì đứa bé sẽ được sinh ra a?"
Năm đa͙σ tầm mắt cực kỳ áp bách, khuôn mặt của cả 5 người đàn ông đều hiện vẻ thận trọng làm Quý Toàn Lâm càng thêm chắc chắn suy đoán nơi đáy lòng: "Thân thể của phu nhân với đứa bé trong bụng đều thực khỏe mạnh. Bào thai hiện tại mới chỉ được một tháng, khó có thể xác nhận giới tính. Ước chừng phải qua khoảng 9 tháng nữa mới chào đời. Đây là sổ tay của thai phụ, bên trong có ghi rất nhiều những việc cần phải chú ý."