Trên đệm giường tuyết trắng phô tán mái tóc dài đen nhánh, mơ hồ có thể thấy được dung nhan kiều diễm của một cô gái, da thịt trắng như tuyết điểm xuyết từng đóa hồng mai, phòng trong phát ra một cổ mùi hương dâm mĩ, ngọt nị cảm động. Diệp Hàn Ngự cúi người vuốt mái tóc của Mạc Nghiên rồi ôn nhu mà in lại một nụ hôn ở giữa trán cô, sau đó dùng chăn bông hoàn toàn bao lại thân thể của cô xong lúc này mới an tĩnh bước ra ngoài. Trong phòng khách, 4 người đàn ông ưu nhã mà uống trà, nghe được tiếng bước chân trầm ổn, họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Hàn Ngự.
"Vẫn còn ngủ." Diệp Hàn Ngự tiếp nhận chén trà rồi nói xong nhàn nhạt liếc mắt vẻ mặt ngạc nhiên của Cung Kỳ Diệp. "Cô ấy chủ động?"
"Miệng vết thương của mày có nghiêm trọng hay không?" Tiêu Mục Thần nhìn lớp băng vải hơi hơi thấm máu của Tư Đồ Dịch.
Tư Đồ Dịch rũ mắt nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, mới vừa băng bó qua, tối nay chờ hết công dụng của thuốc cũ xong lại một lần nữa bôi thuốc mới."
"Đều đã giải quyết xong rồi?"
"Đã nói với bên kia phải chiếu cố hai người kia thật tốt!" Đáy mắt của Mộc Trạch Uyên lướt qua một tia hung ác, giọng điệu lạnh băng làm người rùng mình.
Nhiệt khí lượn lờ hướng về phía trước, tô điểm thêm cho tuấn nhan của người đàn ông có chút mông lung gợi cảm. Diệp Hàn Ngự nheo mắt đẹp hồ ly lại, bởi vì chịu sự ảnh hưởng của Mạc Nghiên nên anh cũng bắt đầu quen dần với hương thơm của trà: "Nhà họ Long, nhà họ Lăng, nhà họ Âu Dương đã tan rã, Đế Đô thiếu đi 3 gia tộc này nên tầng lớp dưới chót đều lục tục muốn bò lên trên, hiện tại chính là một cơ hội thực tốt để thấy rõ đám người đó theo phe nào... Dù sao thì cũng cần phải diệt trừ trở ngại trước cho con cái của chúng ta sau này."
Lúc này, cả 5 người đàn ông sôi nổi nghĩ, nếu là kết tinh của mình và Nghiên Nhi thì không biết lớn lên sẽ trông như thế nào, nhưng có điều chắc chắn là nó nhất định sẽ là một đứa trẻ phi thường xinh đẹp thông tuệ, chọc người trìu mến.
"Các anh đang nói chuyện gì vậy?" Mạc Nghiên mới vừa xuống thang lầu thì liền thấy 5 người đàn ông cúi đầu trầm tư nên nhịn không được nghi hoặc hỏi.
Mộc Trạch Uyên nhìn chằm chằm bàn chân trần trụi của Mạc Nghiên rồi liền đi lên trước xong bế cô lên, trong giọng điệu mang chút sốt ruột: "Sao lại không xỏ giày?!"
Áo sơmi to rộng tô cho cô thêm vẻ vũ mị động lòng người. Thấy ánh mắt vô tội của Mạc Nghiên, anh nhịn không được mà thở dài, bàn tay khô ráo cực nóng nhẹ nhàng xoa bóp chân nhỏ của cô, đầu ngón chân mượt mà đáng yêu, móng chân cái hơi hơi cong để lộ ra màu sắc phấn nộn.
"Haha... Ngứa!"
Mạc Nghiên khiển trách, mắt hạnh liếc anh một cái, tay nhỏ trắng nõn vỗ ở trên mu bàn tay của người đàn ông nhưng không thấy anh kêu đau mà lại thấy lòng bàn tay của mình hơi hơi phiếm hồng.
"Được rồi, đừng lộn xộn!" Mắt xanh hơi nheo lại, đáy mắt để lộ ra một cổ ý vị cảnh cáo. Cách lớp áo sơmi hơi mỏng truyền đến độ ấm lửa nóng, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng ửng đỏ, đôi mắt nghiêng ngó anh, sóng mắt nhộn nhạo kia biểu lộ ra ý xuân nói không nên lời. "Cũng đừng nhìn anh như vậy..." Mộc Trạch Uyên dùng bàn tay che khuất nửa khuôn mặt nhỏ của cô rồi hít vào một hơi. Người mình yêu ở ngay trong ngực nhưng lại không thể ăn mà chỉ có thể ôm vào trong ngực cọ xoa để giảm bớt khát vọng ở trong lòng.
Mạc Nghiên nhíu mày. Cô kéo bàn tay của anh xuống rồi đột nhiên ngơ ngốc mà nhìn bàn tay bọc vải trắng, trong mắt tràn đầy hối hận cùng đau lòng. "Chắc đau lắm... Em..."
"Không đau, cho dù đau cũng đều không bằng nỗi đau ở trong lòng... Em đừng lại chạy loạn..." Mộc Trạch Uyên ôm cô vào trong lòng ngực rồi cọ xát với mái tóc thơm của cô.
Nhìn động tác của Mộc Trạch Uyên, cảm thấy có chút chướng mắt, Tư Đồ Dịch không vui mà mím môi. Anh nheo lại mắt đen hẹp dài rồi đột nhiên nhíu chặt mi, sắc mặt tái nhợt mà ấn ở trên lớp băng gạc thấm huyết, môi mỏng gợi cảm phun một chút tiếng rêи ɾỉ rách nát ra: "Ngô... Hừ ân..."
Mạc Nghiên nghe tiếng mà nhìn lại, khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt lấm tấm mồ hôi mỏng, màu môi trắng bệch. Cô đẩy tay Mộc Trạch Uyên ra rồi nôn nóng mà nâng cánh tay của Tư Đồ Dịch. "Sao lại chảy nhiều máu như vậy... Huhu... Là em làm anh bị thương..."
"Không có việc gì, bôi thuốc là được!" Tư Đồ Dịch mỉm cười. Anh chậm rãi xé mở lớp băng gạc, máu làm làn da gắt gao dính với băng gạc. mắt đen lưu chuyển ánh sáng như kim cương. Tư Đồ Dịch tựa như vô tâm mà lại lần lần nữ xé miệng vết thương đã khép lại ra, máu tươi lần thứ hai trào dâng, lây dính trên áo sơmi. "Tê... Lỡ rách ra rồi..."
"Sao lại không cẩn thận thế..." Mạc Nghiên lẩm bẩm, đôi mắt mang chút đau lòng. Cô nhẹ nhàng ôn nhu bôi thuốc cho anh, chỉ sợ không cẩn thận làm đau anh