Tư Đồ Dịch đau đớn trong lòng đến hốt hoảng, hốc mắt hơi hơi phát hồng, giọng nói trầm thấp không ngừng nhẹ dỗ dành Mạc Nghiên: “Ngoan nào... Là anh... Nghiên Nhi, đừng sợ, anh là Dịch... Ngoan... Mở mắt ra nhìn anh... Đừng sợ... Ân..” Anh dán môi vào bên tai cô rồi cọ xát. Môi mỏng ôn nhu nóng bỏng hôn lên trên trán, đôi mắt và cái mũi của cô.
Mạc Nghiên liên tục lắc lắc đầu, đáy mắt hàm chứa nước mắt, từng giọt nước mắt không ngừng tràn ra từ hốc mắt. Cô ủy khuất mà mím môi đỏ rồi há mồm hung hăng cắn lên xương quai xanh của anh để biểu thị công khai sự sợ hãi cùng phẫn hận nơi đáy lòng. Sau đó bất chợt lại dò ra hồng lưỡi liếʍ mυ"ŧ miệng vết thương của anh.
"Dịch... Hừ... Ân... Hừ.... Em thật khó chịu... Huhu.... Em sợ quá..... Em muốn....”
Hơi thở quen thuộc quanh quẩn trong xoang mũi trấn an trái tim đang kinh sợ của Mạc Nghiên, thân mình lần thứ hai bị thuốc kích dục làm bốc cháy lên: “Cho em… Cho em… Huhu … Cho em…” Tay nhỏ mò hướng đũng quần của anh rồi tìm kiếm, cách lớp quần tây vuốt ve hạ thân sưng to nhưng lại bởi vì bị dây lưng trói buộc mà khó có thể cởi bỏ. Nước mắt ủy khuất không ngừng tràn ra từ trong hốc mắt rồi rơi rớt trên quần áo của anh.
Trong khoang xe rộng mở tràn ngập hơi thở dâm mĩ thơm ngọt, từng tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ kiều mềm kéo dài không ngừng tràn ra từ trong miệng thơm, khó nhịn rách nát, mặt đẹp ửng đỏ vừa tựa thống khổ vừa tựa vui thích, một đôi mắt đẹp mê ly nhìn người đàn ông thanh lãnh trước mắt, mị nhãn như tơ, tràn ngập sự dụ hoặc tận sâu trong xương cốt của phụ nữ. ”Ân... Dịch... Ha... Anh... Thật đầy... Thêm nhiều một chút... Thật ngứa... Huhu…”