"Xử lý xong rồi? ″ Cung Kỳ Diệp lại lần nữa mặc quần áo vào, hất mái tóc hơi ướt về phía sau, vài giọt bọt nước thậm chí còn chảy dọc theo sợi tóc qua xương quai xanh gợi cảm xuống đến áo sơmi màu trắng.
″Ừm, người ở Cục Công an tới, bọn họ tỏ vẻ là nhận được tình báo là ở đây có diễn ra mua bán thuốc phiện, hơn nữa còn chỉ định là ở căn phòng này. Hừ, thật đúng là trùng hợp." Diệp Hàn Ngự nhắm mắt trầm tư, ngón tay có tiết tấu gõ nhẹ đệm sô pha.
″Diệp thủ trưởng, Cung thiếu, người nhà họ Vương đang dẫn theo Cục trưởng Cục Công An tới nơi này, mời các ngài đi trước một bước, cuộn phim camera theo dõi quay lại đã được dọn sạch và thay mới, hai người phục vụ ở quầy cũng đã bị xử lí và đổi thành người của chúng ta. ″
″Tạm thời cứ khống chế hai người đó trước đã, điều tra thử xem sau lưng hai người họ có người sai khiến hay không. Nếu như không thì tiêm thuốc làm hai người họ quên đi đoạn ký ức này. Còn nếu mà có thì cậu biết phải làm như thế nào mà!" Khuôn mặt lạnh băng không hề có một tia độ ấm, Diệp Hàn Ngự từ từ đứng dậy rồi phất phất vạt áo.
"Dạ vâng!" Người đàn ông đeo mắt kính nhìn theo Diệp Hàn Ngự cùng Cung Kỳ Diệp rời đi xong bất chợt xoay người nói: "Chúng ta có thể đi rồi, nhớ rõ là lát nữa nên nói cái gì và cái gì không nên nói." Mới vừa đi đến đại sảnh thì liền thấy một đám đàn ông ăn mặc quần áo chế phục màu đen, sau lưng có in hai chữ công an.
"Không biết Cục trưởng đột nhiên đại giá quang lâm là vì chuyện gì?"
"Hừ, chúng tôi nhận tin tức, phòng 950 có người tiến hành mua bán thuốc phiện, nếu còn tiếp tục ngăn trở thì chúng tôi sẽ bắt cả các người rồi xử theo pháp luật."
"Chỗ chúng tôi đây bao năm qua chuyên cử hành Hội đấu giá từ thiện nên nhất định quản lí ra vào nghiêm ngặt. Đương nhiên, nếu Cục trưởng vẫn không yên tâm thì... Mời đi bên này..."
Cục trưởng Cục Công An bỏ mũ xuống rồi quay đầu lại nói: "Hai người các cậu đi kiểm tra camera giám thị Lục Tương đi, số còn lại đi theo tôi..."
Trong căn phòng 950 rộng mở cũng tràn ngập mùi hương hoa quế thanh nhã như bao căn phòng khác, cách bài trí sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi nào. Cục trưởng sắc mặt xanh mét nhìn quanh bốn phía: "Lục soát, không buông tha cho bất kỳ một góc nhỏ nào."
"Nơi này không có..."
"Không có..."
"Báo cáo, đã tìm khắp mọi nơi, không có phát hiện bất cứ thứ gì."
"Camera theo dõi đâu?"
"Camera theo dõi không có vấn đề, phòng 950 từ đầu tới đuôi đều không có người tiến vào qua. Nhân viên ở quầy cũng tỏ vẻ không phát hiện bất kỳ điều gì lạ thường....."
"... Có người thấy 5 ông hoàng của Đế Đô đã tới lầu 9... Không biết bọn họ giờ ở đâu?"
Người đàn ông đẩy đẩy mắt kính, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, đang chuẩn bị mở miệng trả lời thì bỗng một giọng nói trầm thấp gợi cảm chậm rãi vang lên.
"Không biết Cục trưởng tìm chúng tôi là có việc gì?" Trên mặt Diệp Hàn Ngự tẩm ý cười ôn nhuận, đáy mắt lại hiện lên một tia sắc bén, ngay sau đó rũ mí mắt xuống che đi ánh sáng rồi nhàn nhạt mà cười nói.
"Haha, tôi chỉ là muốn xác nhận một chút thử xem các ngài mới nãy đã làm gì ở lầu 9?" Cục trưởng ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Cung Kỳ Diệp nhướng mày trả lời: "Nơi này là khách sạn." Ý ngoài lời đó là ở đây để nghỉ ngơi.
"... Sao không thấy ba vị đại nhân vật khác..."
Diệp Hàn Ngự thấp giọng cười: "Đại nhân vật... Tất nhiên là bận xử lý công việc... Được rồi, chúng tôi còn có chút chuyện phải xử lý. Nếu có chỗ nào cần phối hợp thì cứ việc mở miệng."
"Vậy.... Vừa nãy có người dân tỏ vẻ có nghe được tiếng súng... Chúng tôi đang tiến hành kiểm tra ở đại sảnh lầu 1, không biết hai vị..."
Cung Kỳ Diệp đánh gãy lời tên Cục trưởng nói, đáy mắt hàm chứa nồng đậm trào phúng. "Nga! Tiếng súng? Xem ra là gần đây việc canh gác ở Đế Đô có chút vấn đề. Tôi nhớ là Cựu Cục trưởng trước trị an khá tốt... Nhưng hiện tại... Xem ra quân đội cần phải điều tra kỹ càng một chút..."
Cục trưởng Cục Công An mím chặt cánh môi. Hắn ta đè nén sự phẫn hận sâu trong nội tâm: "Nhưng... Có thể đây là hiểu lầm..."